Ngày hôm nay Dư Đường dậy muộn hơn một chút. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Tô Sóc đang ngồi trên ghế sô pha khiến cậu giật mình, vội vàng lui lại nửa bước. Ngay lập tức khôi phục dáng vẻ như thường ngày, chậm rãi đi đến phòng bếp, trước tiên đem nước đun lên để uống. 

Bưng lấy ly nước ấm đi vào phòng bên uống thuốc, tìm ở đầu giường không có vội vàng vừa đi vừa tìm vào vòng xung quanh phòng cũng không tìm được lọ thuốc Dư Đường nằm rạp trên mặt đất hướng mắt nhìn vào gầm giường thì nghe được tiếng bước chân truyền đến, tiếp đó là giọng của Tô Sóc hỏi cậu: “Cậu đang tìm cái này à?” 

Dư Đường quay đầu, nhìn thấy trên tay hắn lọ thuốc, sắc mặt lập tức biến hóa khôn lường. 

Tô Sóc ngược lại liền thong dong đi vào phòng đem thuốc đưa tới cho cậu. Dư Đường đưa tay đi lấy, Tô Sóc lại thu tay lại, giơ cao bình thuốc đặt ở trước mắt ngắm nhìn nói: “Tôi đã xem qua hướng dẫn sử dụng rồi. Mỗi ngày uống hai lần, mỗi lần uống một viên, đúng không?” 

Vừa nói dứt câu liền mở ra nắp lọ thuốc đổ ra một viên đưa đến trước mặt Dư Đường nói: “Ầy, cậu mau uống đi.” 

Dư Đường cắn chặt răng, môi nhỏ trắng bệch mím lại, chậm rãi đưa tay ra nhận thuốc thì đụng phải lòng bàn tay của Tô Sóc, đầu ngón tay của cậu lạnh lạnh phảng phất như nhiệt độ cơ thể rất thấp. 

Thời điểm nuốt thuốc uống rồi uống nước khiến Dư Đường ho đến chảy nước mắt. Tô Sóc nửa quỳ nửa ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cậu, còn hỏi cậu gấp cái gì, chẳng phải chỉ là uống thuốc thôi sao? 

Uống thuốc xong, Dư Đường đi đến phòng bếp làm điểm tâm, quay đầu liền nhìn thấy Tô Sóc cười tủm tỉm dựa khung cửa đứng nhìn mình, không hề chớp mắt mà nhìn xem cậu chuẩn bị nguyên liệu, ánh mắt rõ ràng khiến cho  cậu cảm giác như có gai mọc ở sau lưng. 

Lúc ăn điểm tâm sáng trên bàn ăn cả hai người đều không nói chuyện, Tô Sóc ăn xong đi ra ngoài hút thuốc, lần này ra ngoài hút thuốc khá lâu. Dư Đường dọn rửa bát đĩa cất vào tủ, đem quần áo bẩn đều nhét hết vào máy giặt. Lát sau hắn mới thảnh thơi trở lại thấy Dư Đường làm xong, nói: “Đi bệnh viện chuyến đi.” 

Đương nhiên là trong đoạn thời gian này Dư Đường chuẩn bị tâm lý, biểu lộ không có một chút xíu bối rối, hỏi: “Đi bệnh viện làm gì?” 

Tô Sóc giật giật khóe miệng, giống như cười mà không phải cười: “Cậu đoán là tại sao đi?” 

Dư Đường phớt lờ hắn, nói: “Không đi.” 

Không biết Tô Sóc lấy ở đâu ra sức mạnh kiên trì nhịn tới bây giờ, chuyện đã như vậy rồi mà cho tới bây giờ hắn vẫn còn có thể bình tĩnh như thế. Không nói lời nào liền nắm lấy cổ tay của cậu hướng ra ngoài kéo đi. Khí lực Omega cùng Alpha không thể nào so sánh nổi vì Omega trời sinh yếu hơn Alpha rất nhiều, Dư Đường chưa kịp phản kháng liền bị Tô Sóc kéo đến đường nhỏ trên núi. 

“Anh buông tay ra, em không đi.” Dư Đường giãy dụa khỏi Tô Sóc mà thở hồng hộc, mặt mũi đều đỏ lên. 

“Vì cái gì không đi?” Tô Sóc không chỉ có không có buông tay, ngược lại cầm thật chặt, nói: “Kiểm tra thân thể rồi xem bệnh như thế nào mà mua thuốc theo đơn của bác sĩ. Càng không thể tự mình mua thuốc bên ngoài rồi uống liền khỏe sao?” 

Dư Đường không xác định được Tô Sóc có phải là đang nói đùa, một đường bị hắn kéo tới dưới chân núi. Mới vừa ngồi vào ở ghế sau, xe liền khởi động chuyển bánh xoay ra ngoài. Nhịp tim Dư Đường đập rất nhanh, vô ý thức bảo vệ bụng mình, run lấy cuống họng nhỏ giọng nói: “Mở của sổ ra. Anh chạy chậm một chút.” 

Tô Sóc từ trong gương chiếu hậu nhìn cậu một lần, thu tầm mắt lại nhìn về phía trước, giẫm lên chân ga lại tay nắm chặt vô lăng mà lái xe. Một đường chạy nhanh như phóng điện thẳng tới bệnh viện, lúc xuống xe Dư Đường đưa tay vịn cửa xe đứng cũng không vững, nhịn rất lâu mới đưa cảm giác nôn mửa đè xuống. 

Cổ tay phải bị nắm đến đau nhức, Dư Đường đi theo ở phía sau vô lực nói có thể tự mình đi, Tô Sóc nhìn cậu có biêtu hiện yếu đuối, ngược lại càng khiến hắn thêm tâm phiền ý loạn, buông tay cậu ra một mình nhanh chân đi về phía trước. 

Bệnh viện tư nhân nên người đến khám bệnh cũng không nhiều, tiến về hành lang cuối cùng rẽ một cái, Tô Sóc đột nhiên dừng bước, quay người nhìn xem Dư Đường đi cùng đang phải thở hồng hộc, trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.” 

Hai người di chuyển từ tầng hai của bệnh viện xuống dưới vườn hoa nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Dư Đường trên ghế dài ngồi xuống, vừa thở hồng hộc, liền nghe Tô Sóc nói: “Ly hôn hoặc là phá thai. Cậu chọn một trong hai đi.” 

Dư Đường ngơ ngẩn, môi run rẩy chưa tiêu hóa được lời hắn nói, có chút mờ mịt hỏi: “Cái gì?” 

Tô Sóc nói thẳng câu đó lúc đầu còn có chút do dự, có thể đem câu nói này nói ra đã không dễ dàng gì, việc này rõ ràng là hắn có lý hơn cậu. Hắn cũng không biết mình đang xoắn xuýt cái gì nữa. Đã ngồi cả đêm vẫn là không thể đưa ra quyết định được. 

Không chờ hắn lặp lại một lần, Dư Đường chậm tiếp thu được ý tứ trong lời nói của hắn. Lắp bắp run rẩy đáp: “Không… Không muốn ly hôn.” 

Tô Sóc hừ cười một tiếng, chuyện đã đến nước này rồi mà Omega nhỏ ý đồ xấu còn tưởng rằng toàn bộ mọi chuyện trên thế giới đều có thể thuận theo ý của cậu thay đổi sao. 

Hắn ngồi xuống bên Dư Đường, dụ dỗ nói: ”Ly hôn có cái gì không tốt đúng không? Tôi sẽ không đem việc này nói ra. Cậu có thể yên tâm cùng tình nhân của mình sống hạnh phúc với đứa nhỏ sắp chào đời. Chuyện này được giải quyết êm xuôi chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?” 

Dư Đường vẫn như cũ mê mang tiêu hóa lời Tô Sóc nói, ánh mắt không có tiêu cự, hơi nghiêng nghiêng đầu, nghe giống như không hiểu: “Tình nhân?” 

Tô Sóc càng muốn cười hơn, chuyển hướng chân ngửa ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Thế nào, không thừa nhận? Lần trước khi làm đủ rồi, cậu cho rằng tôi sẽ còn làm thêm lần thứ hai sao?” 

Hồi tưởng lại Dư Đường trong quá khứ sử dụng đủ loại thủ đoạn, Tô Sóc trong lòng vẫn như cũ nghĩ lại chuyện xưa mà nóng như ai bắt hắn nhận tội, trong khi mình bị gài vào chuyện này không hay không biết. Hắn cùng Dư Đường kết hôn chỉ có mấy lần chuyện làm chuyện phòng the. Tất cả đều là hắn chủ động, Dư Đường không cự tuyệt cũng không tỏ ra hứng thú, chỉ ở thời điểm dễ chịu khi bị hắn làm thật hung ác mới từ trong cổ họng xuất ra vài tiếng rên rỉ, rất giống như cậu đang chấp hành nhiệm vụ, làm cho Tô Sóc cũng dần dần không có hào hứng. Lại thêm về sau bận rộn công việc ở công ty, ở nhà thì số lần họ chạm mặt rất ít, ngay cả việc Dư Đường tới kỳ phát tình từ lúc nào hắn cũng không biết. Bây giờ bấm ngón tay tính toán thì hai người ít nhất đã nửa năm không có trải qua chuyện giường chiếu. 

Trong bụng Dư Đường đang mang thai làm sao tới có thể nghĩ nhiều tới thời gian này, Tô Sóc căn bản đối cới chuyện Dư Đường đột nhiên rời nhà trốn đi còn chút nghi vấn, bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ, cái gì nghỉ phép một năm, rõ ràng là vì sinh con cho tình nhân nên mới tìm lấy cớ trốn lên đây. 

Hắn cũng rơi vào lưới giăng sẵn bởi vì Omega nhỏ này mấy ngày trước từng “Thổ lộ” tâm tình có chút không tập trung mê mang nói với hắn khi đó quá êm ta. 

Bệnh tạng chiếm hữu hoàn hoàn một thứ gì đó đa số là bệnh chung của các Alpha. Toàn thế giới cũng không có mấy cái Alpha có thể tiếp nhận loại chuyện mình bị đội nón xanh. Tô Sóc giờ phút này không rảnh bận tâm cái cảm xúc khác, có thể tỉnh táo ngồi ở chỗ này nói chuyện đã là cậu đã là đến cực hạn của bản thân rồi, hắn cắn chặt răng hàm, tận lực làm mình tỉnh táo. 

Điều hắn không nghĩ tới chính là, Dư Đường nghe hắn  nói xong vẫn còn giả bộ không hiểu, con ngươi đen nhánh trong suốt trong đôi mắt cậu thẳng tắp nhìn hắn coi như bị vạch trần. Nói đúng hơn là trấn định nhiều hơn bối rối, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Em không có tình nhân.” 

Tô Sóc nghẹn ngào cười to, khiến hai nữ hộ sĩ đi ngang qua hai người ghé mắt nhìn, hắn cười xong ngồi nửa ngày không nhúc nhích. Bỗng nhiên  ngồi thẳng lên hướng gần về phía Dư Đường.

Lần nữa dán sát bên tai, trầm giọng nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết, vết cắn trên cổ của cậu là ai lưu lại?”

Trên đường trở về, Tô Sóc chạy xe rất nhanh. Hôm nay hắn cảm thấy mình có chút mất khống chế, cảm giác này thật tồi tệ. 

Hắn không đánh dấu Dư Đường, cũng chưa từng nghĩ tới việc đánh dấu cậu, Dư Đường quen mặc quần áo tay dài với cổ áo cao. Trùng hợp là thời tiết đang vào xuân nên ấm lạnh đang xen nên mọi người chung quanh đa số không thể biết chuyện này. 

Lúc trước chuyện không đánh dấu Dư Đường là điều cấm kị bị hắn dùng để bút dạ tô lên để ghi rõ lập trường của mình, bây giờ lại thành chuyện cười với bản thân hắn. 

Người của mình lại bị người khác đoạt đi trước mắt, Tô Sóc cảm thấy thật buồn cười, lại không khỏi vì chuyện đó nà lên cơn giận dữ, không biết là thằng Alpha dám làm Dư Đường lớn bụng, còn để cậu một mình trốn đến trên núi còn vọng tưởng đánh dấu cậu, cái gì cũng quang minh chính đại chiếm hết tiện nghi. Chuyện đã đến nước này ngược lại không dám đứng ra chịu trách nhiệm việc mình đã làm, đã có gan làm mà còn sợ phải nhận hàng hay gì? Đồ khốn nạn! Cầm thú đến mức trời đất không dung.

Coi trọng loại Alpha rác rưởi này, Dư Đường bị mù rồi hay sao? 

Tư duy đã đi lệch hướng mà Tô Sóc lại không hề hay biết, chỉ lo sinh khí mà tiếp điện thoại của chị họ Hà Linh cũng không cao hứng. Làm cho Hà Linh suýt nữa quẳng điện thoại, mắng: “Mi bị ai chọc giận vào vảy ngược à? Đáng đời lắm! Ngay cả Omega nhà mình cũng không giải quyết được!” 

Tô Sóc cứng cổ cùng với nàng hản bác, gắt gỏng nói: “Ai nói không giải quyết được?” 

Hà Linh cười trào phúng nói: ” Chị nghe nói là núi băng nhỏ nhà mi năm ngoái rời nhà trốn đi đến bây giờ còn chưa có trở về. Rốt cục đã nhìn rõ bản tính mất nết của mi nên không còn chút hi vọng nào nữa. Nói không chừng hiện tại đang trốn ở chỗ nào đó cùng nép người vào lòng Alpha khác mà anh anh em em tủi thân sướt mướt. Nghĩ đến việc làm sao cùng mày mau chóng ly hôn đấy!” 

“Nhảm nhí!” Bị nói trúng tâm sự, Tô Sóc cả người đều không tốt xù lên như nhím xù lông, quạo cả lên nói: “Bức hôn em chính là cậu ta. Hiện tại lại muốn cùng người khác sống tốt sao? Nằm mơ đi!” 

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, thanh âm lập tức lạnh xuống mấy phần: “Cậu ta thật sự ở cùng người khác thấy tốt hơn sao?” 

Tô Sóc nhìn tuy có vẻ xốc nổi, nóng nảy. Trên thực tế tinh khôn, nói chuyện làm việc đều lên kế hoạch rõ ràng, bằng không thì sao có thể một ình hắn quản lý cái công ty lớn này khiến trên dưới đều nghe. Vậy mà không hiểu sao gặp phải sự tình lần này hắn như người mất hết lý trí thì đây là lần thứ nhất phát sinh. 

Thẳng đến khi cùng Hà Linh mặt đối mặt ngồi xuống trong quán cà phê, Tô Sóc còn có chút không bình tĩnh nổi. Khi còn bé mặc cùng một cái quần hai tỷ đệ nay ở giữa bầu không khí này có hơi xấu hổ, cà phê uống đến một nửa mới thoáng hòa hoãn. 

“Cậu ta… Ý chị muốn nói là Omega nhà… Dư Đường thật sự đem mi ra làm bình phông sao?” 

Hà Linh đại khái là sợ tổn thương hắn, hỏi được muốn nói lại thôi khiến tâm hắn không chút nào khuyên giảm. Tô Sóc đem chuyện xảy ra tối hôm qua nhìn thấy nhãn thuốc bằng tiếng Anh trên điện thoại di động đánh ra chuyển điện thoại đến cho Hà Linh nhìn. Hà Linh có bạn trai là bác sĩ nên không đến ba phút liền xác nhận đây là trong lúc mang thai kỳ Omega sẽ dùng thuốc loại này để bảo vệ họ trong lúc mang thai bổ sung tin tức tố thiếu hụt. 

Hà Linh khiếp sợ không thôi, hỏi: “Trong lúc thuốc mang thai mày không phát hiện sao?” 

Tô Sóc bó tay toàn tập, cảm giác trên đầu mình bây giờ toàn là đất đai phì nhiêu đến nỗi cỏ mọc thành thảo nguyên, càng ngày tươi tốt nên Omega nhỏ này mới như thỏ ẩn nấp giấu hắn chuyện lớn này. Lại còn do cậu không cận thẩn thì làm sao hắn phát hiện được? 

“Kia… mi định làm như thế nào?” Hà Linh hỏi. 

Tô Sóc ổn định tâm thần, nói: “Em nói với cậu ta là ly hôn hoặc bỏ đứa bé, trong hai chọn một.” 

“Cậu ta chọn cái gì?” 

“Dư Đường không chịu ly hôn.” 

Hà Linh dùng lòng bàn tay gõ nhẹ cái bàn, cau mày nói: “Cái này quái lạ sao đấy… Đã có người yêu rồi, tại sao phải cùng mi kết hôn nữa? Giả thiết kết hôn để đem mi làm bình phong bất đắc dĩ đi, vậy bây giờ vì cái gì lại không nguyện ý ly hôn?” 

Đây cũng là việc Tô Sóc không hiểu rõ nhất, chuyện cho tới bây giờ hắn không thể hiểu Dư Đường vì cái gì không thể cho hắn một lý do. 

Hà Linh suy nghĩ một lát, nói: “Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với Dư Đường nhưng chị nhìn thấy từ trong ánh mắt của cậu ta có thể thấy được em ấy rất thích mi. Chỉ thiếu mỗi việc viết tên em ấy trên mặt của mi thôi. Tình huống này cũng quá khác thường sao ấy? Có phải là bên trong có ẩn tình khác?” 

Dư Đường nói “Thích” hắn chỉ có Tô Sóc là không dám nhận, hắn cũng không phải không nghĩ tới khả năng Dư Đường bị người cưỡng ép. Nhưng mà Dư Đường rất thông minh, trong nhà lại có chỗ dựa vững chắc đến vậy. Trừ phi cậu ấy tự nguyện thì còn có ai có thể ép buộc được cậu ta? 

Cả đêm không ngủ, manh mối trong đầu chạy loạn, nghĩ tới nghĩ lui tính toán những việc này, vừa rồi lại bộc phát một trận lửa thật lớn, Tô Sóc cả người mệt mỏi không chịu nổi, nhéo nhéo mi tâm nói: “Không biết.” 

Hà Linh nhìn xem biểu đệ từ nhỏ cùng mình lớn lên, biết hắn gần nhất vì chuyện trong nhà đau đầu đến kịch liệt. Đối với tình huống này cũng không tâm tình nói đùa, trầm mặc một lát. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, từ trong túi lấy ra một cái USB nói: “A, mi nhờ chị điều tra thì chị đã tra xong rồi. Cô nương kia hai tháng trước xác thực không phải một mình tự đi đến bệnh viện, bên người còn có thêm một nam nhân đi cùng, hai người đứng rất gần, cử chỉ thân mật. Nhưng mà do nam nhân kia mang mũ nên thấy không rõ mặt.” 

Đây coi như là tin tức tốt duy nhất của hai ngày nay, Tô Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy USB, hướng mắt về phía Hà Linh nói lời cảm ơn.

Trước khi chia tay, Hà Linh cho hắn lời khuyên: “Chị cảm thấy hai người các em có vấn đề là ở thông tin không khớp, tìm thời gian nào đó khi tâm tình bình ổn ngồi xuống cùng nhau nói một chút, dứt bỏ thành kiến, thẳng thắn nói chuyện. Đừng có suốt ngày trừng mắt ngang mắt dọc đem đối phương xem như kẻ địch thì chuyện gì mà giải quyết không được.” 

Tô Sóc suy nghĩ lại lời Hà Linh nói. 

Hắn không phải không nghĩ tới cùng Dư Đường ngồi xuống bàn bạc, nhìn chung mà nói thì hai đứa mới vừa kết hôn. Lúc ấy hắn cảm thấy hai người bọn họ bát tự không hợp trong số mệnh sẽ xung đột, Dư Đường thích yên tĩnh, hắn lại thích náo nhiệt, Dư Đường thích thanh nhã thì hắn thích cầu kỳ. Ngay cả khẩu vị cũng hoàn toàn trái ngược nhau. Dư Đường cực kỳ thích ăn ngọt, hắn thì mê ăn cay, cả khẩu vị ăn uống cũng không trùng nhau nữa cũng tạm bỏ qua đi. Nhất định phải như thế chịu đựng sống với nhau hết đời thì hắn sớm muộn phát điên mất. Càng không nói đến mối hôn nhân này xem như hhắn lại ở thế bất lực phản kháng trong nhà càng cảm thấy như bị sỉ nhục, nên cảm thấy ly hôn là việc nên làm nhất lúc này bây giờ thôi. 

Thế nhưng là mỗi lần nâng lên cái này gốc rạ này lên, Dư Đường luôn luôn bất động thanh sắc không có chủ đề để nói hoặc là cự tuyệt không muốn trao đổi. Hoặc như hôm nay bộ dạng cắn chết cũng không chịu ly hôn của cậu, lần một lần hai cũng thôi đi. Mỗi lần đều không tiếc đem hắn lửa giận thổi bùng lên, phảng phất so mẹ hắn còn hiểu hơn hắn vảy ngược của mình ở đâu, mỗi lần đều muốn trêu đến mức hắn đánh mất lý trí. Mặc dù hắn nói ra một chút lời nói mấy lý trí hoặc là làm ra chuyện đòi hỏi chốn phòng the. Sau đó tỉnh táo lại liền hối hận, quay đầu đi đón người về. 

Tô Sóc từ nhỏ đã cho rằng Alpha sinh ra là để cho Omega ỷ lại nên hắn có cảm giác mới mẻ tới cũng nhanh đi qua càng nhanh, cái trò đi qua biết bao bụi hoa qua nhiều năm như vậy. Để đón nhà về một Omega nếu không thành ngàn cũng có trên trăm người. Tùy tiện dẫn về một người ngọt ngào, ngoan hiền, hiểu ý hắn không làm loạn thì có phải tốt hơn không chứ? Chỉ có Dư Đường, nhiều lần tại cậu tự đạp lên vảy ngược ở chỗ hắn mà im lặng không lên tiếng. Cho tới hôm nay hắn mới cảm thấy có chút khác thường. Những hành động này không giống như là không cẩn thận sờ vảy ngược của hắn, ngược lại giống như là tại vì không muốn nói chuyện thẳng thắn nên cái gì mà làm che giấu. 

Đi bộ đến trên núi hay là không nghĩ ra cái nguyên nhân gì lại như vậy. Tô Sóc ngậm lên miệng điếu thuốc đã tàn liền nhổ ra, hai tay đút túi quần lắc đến phòng nhỏ trước. Buổi sáng tại cửa bệnh viện cùng Dư Đường tan rã trong không vui, lúc này hắn làm sao tốt lên được. 

Tô Sóc cảm thấy lời biểu tỷ nói có đạo lý, làm như vậy hao tổn sức lực, bằng không thẳng thắn cùng nhau ngồi xuống nói một chút. Cùng Dư Đường làm tới tình trạng này, có thể nói là đúng với những gì hắn mong muốn, mục đích ban đầu đúng là hắn nghĩ muốn ly hôn. Buổi sáng bởi vì không cam tâm nên nói nhảm. Hiện tại tỉnh táo lại nghĩ, cho dù Dư Đường vô luận như thế nào không cho hắn biết nguyên nhân không chịu ly hôn, hắn cũng sẽ tuân thủ lời hứa hẹn không đem chuyện này ra nói với người khác nữa. 

Dù sao hắn cùng trước đó cùng mỗi một người trên giường lăn xong đều là đã gặp nhau thì cũng đến lúc phải chia tay, không thể không nói đạo lý đến nơi này muốn đối với Dư Đường nố rõ mọi chuyện. 

Nghĩ thông suốt hơn phân nửa, Tô Sóc lại không hiểu sao trong lòng có chút buồn vô cớ. Tim như bị nhét một bọt biển hút nước cực mạnh, buồn đến nỗi thở không ra hơi. Tô Sóc nhấc chân đá một chút, không quan trọng cái cửa sẽ hư cũng không quan tâm rằng cửa sẽ khiến hắn đau chân. Cửa liền tạo ra tiếng động lớn, ban đầu tưởng rằng Dư Đường lại trốn ở trong phòng ngủ khóc nhè, không nghĩ tới trước mắt lại là cảnh tượng hai người bên tường ôm nhau. 

Quần áo của Dư Đường không chỉnh tề tựa người ở trên tường, chỗ tà áo len bị người thô lỗ giật ra. Trên gương mặt cậu ửng hồng, áo khoát trên người bị lộ vắt trên bờ vai mảnh khảnh của cậu, kèm theo tiếng thở dốc hổn hển kịch liệt trên dưới. Hai tay nhẹ nhàng khoác lên nam nhân trước mặt ngực, nói là bị ép buộc cũng đúng, nhìn qua càng giống là động tình khó mà kiềm chế. 

Kẻ đang đè ép trên người cậu nghe tiếng liền quay đầu, đặt tay ở trên người Dư Đường lại không buông xuống, tràn ngập lòng ham muốn chiếm hữu ôm lấy vai của cậu. Trông thấy Tô Sóc tuyệt nhiên không sợ hãi, nhoẻn miệng cười, nói: “Là anh sao? Vào phòng tại sao không biết gõ cửa?”
Heana có lời muốn nói: 

Tui đã cầm chắc dao phóng lợn trên tay. Chị em cũng cầm đi cho chắc. Chương sau chỉ muốn phóng nát người bé Tô Sóc thôi quý vị ạ. Ghen khùng ghen điên. Đồ cái thứ mất nết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play