Quản Đồng hoảng hốt, cảm thấy chính mình vừa mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng chính mình vẫn là con ma ốm, lúc này nàng vừa chào tạm biệt với bạn nhỏ Vệ Nam Phong, sau khi Vệ Nam Phong biến mất, nàng vẫn lưu luyến mà ở lại đại điện trống trải này. Qua thật lâu, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình hẳn là nên rời đi, vì thế khóa kỹ cửa, đi về phía sương mù trắng xóa bên ngoài đại điện.

Nhưng nàng còn không đi được quá xa. Cửa điện lại đột nhiên bị phá mở.

Vệ Nam Phong từ bên trong vọt ra, Đây không phải là thiếu nữ nàng vừa tạm biệt, mà là Vệ Nam Phong đã thành niên, nàng bắt lấy tay chính mình, gắt gao nhìn thẳng chính mình, đột nhiên nở nụ cười.

"Ta bắt được ngươi."

Quản Đồng cảm thấy mình đang bị một con mãnh thú nào đó theo dõi, sắp bị nhai xương nuốt vào bụng, sợ đến mức cả người chảy mồ hôi lạnh, mở bừng mắt.

Chung quanh thực an tĩnh, trong không khí có mùi trầm hương dễ ngửi, giống nư đúc với mùi mà trước đây nàng ngửi thấy trên người Vệ Nam Phong. Gương mặt áp lên tơ lụa trên chăn gấm, thoải mái mười phần, Quản Đồng nhịn không được cọ cọ chăn, lại đột nhiên tỉnh táo lại, cuống quít bật người dậy.

"Tỉnh?"

Một giọng nói đột nhiên cất lên, Quản Đồng quay đầu về phía giọng nói, nhìn thấy Vệ Nam Phong đang ngồi ở chăn bên kia lật xem công văn, đầu cũng không có nâng một chút.

"Ồ......"

Quản Đồng mơ hồ lên tiếng, nàng nhìn xung quanh trái phải, chung quanh đã không có người, những cảnh tượng rối ren trước đây giống như một giấc mộng.

Lão thái y hoảng loạn, nội thị, cung nữ bước chân hỗn độn. Hiện tại không còn bóng dáng một ai, nơi này chỉ còn dư lại hai người là Quản Đồng cùng Vệ Nam Phong. Sự tình này phát sinh khi nào, vì cái gì không ai kêu nàng? Đúng rồi...... Lúc ấy Vệ Nam Phong gắt gao bắt lấy nàng, như thế nào cũng không buông ra, mọi người không ai dám dùng sức bẻ ra tay Thánh nhân, đành phải coi nàng như một cái vật trang sức bị mang tới mang đi.

Chỉ là mọi người đi hết lúc nào mà không ai nói với nàng một tiếng. Nàng vậy mà lại ngủ say đến thế sao? Quản Đồng nhịn không được nghi hoặc.

Nhưng nàng thực mau cũng không thèm nghĩ vấn đề này. Quản Đồng ý thức được hiện tại là cái thời cơ tuyệt hảo, nếu muốn cho thấy thận phận của chính mình, vậy không có thời cơ nào tốt hơn hiện tại.

"Thánh nhân." Quản Đồng ngồi ngay ngắn, nhìn Vệ Nam Phong, "Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta là Quản Đồng, là......"

Là người mà ngươi gặp mặt, quen biết mười mấy năm trong mộng....

"Đừng có suy nghĩ đến việc thực hiện âm mưu xấu xa gì." Vệ Nam Phong đột nhiên nói.

Quản Đồng: "???"

Vệ Nam Phong chậm rãi buông sách trên tay, giương mắt nhìn Quản Đồng: "Trẫm không biết ngươi là do ai phái tới, lại từ nơi nào biết đến tên, cùng với thân phận này. Nhưng nếu là muốn lưu lại tại bên người trẫm thì lo an phận mà sống. Trẫm không ngại thêm một mạng người chết ở trong tay trẫm."

Quản Đồng: "......"

Nói cách khác những người trước kia bị Vệ Nam Phong chém giết tại chỗ, là bởi vì......

Vệ Nam Phong nhìn thần sắc Quản Đồng biến ảo, nheo lại đôi mắt, nàng chậm rãi dựa sát về Quản Đồng, dùng ngón tay quấn quấn ngọn tóc Quản Đồng. Quản Đồng sợ tới mức vội vàng rụt một chút về phía sau, nhìn cái biểu tình này của nàng, Vệ Nam Phong liền cười nhỏ: "Thật giống, thật giống. Nhưng cái biểu tình chấn kinh này lại không giống. Nàng chưa bao giờ tránh đi trẫm."

Thân mình Quản Đồng cứng đờ, ngay sau đó toát ra biểu tình kỳ quái.

Mà Vệ Nam Phong lại cười đến càng thêm sung sướng, nàng buông tay ra, chuyển sang nắm cằm Quản Đồng, cưỡng chế nàng nâng lên nàng mặt hướng chính mình, đánh giá tinh tế nàng, nhìn ánh mặt nàng lộ ra một chút bất mãn cùng không cam lòng.

Vệ Nam Phong cũng lộ ra tươi cười vừa lòng: "Đúng rồi, chớ có tránh trẫm. Nếu muốn giống nàng, phải bắt trước càng giống một chút. Như thế, trẫm mới có thể phân cho ngươi một ít ân sủng."

Quản Đồng sắc mặt càng thêm kỳ quái, nàng căm giận chụp bay tay Vệ Nam Phong, xoay đầu: "Ta phải rời khỏi."

Đây là cái chuyện gì! Quản Đồng không nghĩ tiếp tục ở lại chỗ này.

Không nói ra được thân phận thật sự, vậy nàng trở về tiếp tục đợi còn hơn.

"Đáng tiếc, ngươi đi không được." Vệ Nam Phong dường như cũng không để bụng, ánh mắt nàng buông xuống, nhìn chằm chằm cái tay bị chụp bay của chính mình, "Lúc trước là ngươi muốn chạy tới một hai phải lôi kéo trẫm, nắm đến trẫm phát đau. Hiện giờ lại đòi đi dễ dàng như vậy? Là chột dạ sao?"

"Ngươi, ngươi nói bậy!!"

Quản Đồng đột nhiên quay đầu, tức giận đến mặt đều đỏ.

Nàng nắm tay của tên oắt con này không bỏ lúc nào, rõ ràng là tên này bắt lấy nàng không bỏ mới đúng. Thái y kéo đều kéo không ra, lúc này mới bất đắc dĩ mà mang cả nàng vào trong cung. Cả đời Quản Đồng thuận lợi, hiếm khi giận dữ với người khác. Chỉ có gặp loại tiểu nhân như Vương Kiều Hoa, nàng mới tức giận mà chửi nhau với nàng ta, nhưng đối với thể loại vu tội nhẹ nhàng như mây gió  của Vệ Nam Phong, Quản Đồng...... Quản Đồng tức giận đến chỉ có thể không ngừng vỗ chính mình ngực.

Vệ Nam Phong lại là cười: "Đây còn không phải là mục đích của ngươi sao?"

"Cái gì mà mục đích của ta!!!" Quản Đồng tức muốn đấm mặt đất. (ノಠ益ಠ)

"Tiếp cận trẫm, muốn ở bên cạnh trẫm." Vệ Nam Phong nâng cằm lên. (︶^︶)

Quản Đồng tức run người, nàng chỉ vào Vệ Nam Phong: "Ngươi ngươi ngươi...... Ta ta ta......"

"Lo làm cho tốt công việc thế thân của ngươi, chớ có nghĩ chút chuyện khác. Cái cung điện này, tạm thời cũng đừng nghĩ đi ra ngoài." Vệ Nam Phong nói, nàng đột nhiên cười một tiếng, "Ngươi cũng không biết rằng chính mình có bao nhiêu may mắn."

May mắn...... Cái rắm ấy!!!  (ノಠ益ಠ)ノ︵ ┻┻

Cho nên nàng hiện tại phải làm thế thân của chính mình sao?

Tên oắt này rốt cuộc có biết hay không chính mình đang nói chuyện với ai? Nàng cư nhiên nhận không ra chính mình? Còn muốn cho chính mình làm thế thân?

Quản Đồng không phục, nàng còn tưởng lại đua một phen, vì thế nàng thử thăm dò: "Nếu ta thật là......?"

Ánh mắt Vệ Nam Phong trở nên hung ác, trên người toát ra sát khí mà Quản Đồng không quen thuộc. Sát khí này giống như là mùa đông lạnh nhất ở phương bắc, đâm ở trên làn da của Quản Đồng, đau như bị kim châm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Quản Đồng chân thật cảm giác được sát khí, nàng lập tức có chút ngốc, nhìn Vệ Nam Phong, theo bản năng lui về sau một bước, giống như đang xem một cái người xa lạ, một cái kẻ điên, trong ánh mắt tràn đầy phòng bị.

Vệ Nam Phong mím môi, nàng rũ xuống mắt, giấu đi cảm giác đau xót dâng lên từ đáy lòng.

Nàng tự nhủ đó là cảm giác đối với tỷ tỷ, không phải đối với người trước mắt người này.

Vệ Nam Phong nghĩ đến đây, trái tim mềm mại lại lần nữa trở nên cứng rắn lên. Mặt nàng không cảm xúc nhìn Quản Đồng, nhưng khí thế lạnh như băng trên người rốt cuộc vẫn là bị thu hồi về.

Quản Đồng nhíu mày, do dự, lúc này mới nói: "Ngươi có phải hay không từng gặp chuyện gì......"

"Chớ có đoán mò. Cũng đừng có suy nghĩ lung tung." Sắc mặt Vệ Nam Phong liền sầm xuống, "Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này là được."

Sao tên nhóc này lại trở nên trẻ trâu như vậy!! Còn là dưới sự dưỡng dục của nàng nữa chứ!!

Quản Đồng tức giận nghĩ, nàng không muốn làm tiết mục gì nữa, đứa trẻ trâu này căn bản là không tin nàng, lại còn khăng khăng hoài nghi chính mình. Quản Đồng hận đến ngứa răng, khoanh tay nói: "Vậy khi nào ta mới có thể trở về?"

"Sao, giờ không thèm giả bộ ở trước mặt ta nữa sao?" Mắt Vệ Nam Phong khẽ nhếch, hừ cười nói.

Sắc mặt Quản Đồng khẽ biến, lại nói: "Ta giả bộ cái gì, cùng lắm thì ngươi xử tử ta đi." Sau đó làm ngươi hối hận đi!

Sắc mặt Vệ Nam Phong biến đổi: "Thân thể này hiện giờ đã không còn là của ngươi, trẫm sẽ không để nó dễ dàng bị tổn thương!"

Sắc mặt Quản Đồng biến hóa, nàng há mồm, bộ dáng muốn nói gì đó bộ, nhưng cuối cùng vẫn là không nói được gì.

Nếu nói không cảm động, kia khẳng định là giả. Vệ Nam Phong cho rằng nàng chính là cái thế thân, vừa bài xích vừa muốn thân cận nàng. Từ đầu đến cuối nàng có thể cảm giác được ẩn chứa dưới thái độ trào phúng của Vệ Nam Phong có một chút ấm áp, tuy rằng lời nói của nàng làm người tức muốn chết, nhưng thực chất lại không có đã làm ra chuyện khác người gì.

Quản Đồng vừa tức vừa bất đắc dĩ, bả vai nàng suy sụp xuống: "Vậy hiện giờ ta......"

"Trẫm bị thương, ngươi liền tại đây hầu trẫm uống thuốc." Vệ Nam Phong nói, hướng phía trên bàn bĩu môi nói, "Chén thuốc ở nơi đó."

Quản Đồng nhìn xem chén thuốc, lại nhìn xem Vệ Nam Phong. Vệ Nam Phong gật đầu, Quản Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy Vệ Nam Phong nếu coi nàng là cái thế thân, kia nàng không bằng dứt khoát nói thẳng ra: "Cái vị mà Thánh nhân tâm tâm niệm kia, cũng sẽ hầu thánh nhân uống thuốc sao?"

Vệ Nam Phong nghe vậy, câu môi cười, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Đây là tự nhiên. Tỷ tỷ đối đãi trẫm cực tốt, trẫm muốn ánh trăng trên bầu trời nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho trẫm." Dứt lời nàng liếc nhìn Quản Đồng một cái, hừ cười, "Hoàn toàn không giống ngươi, ngươi cũng không muốn làm, trẫm liếc mắt một cái liền đã nhìn ra."

Vậy luôn, hái ánh trăng đồ, trí tưởng tượng của oắt con này cũng thật tốt. (ーー;)

Mặt Quản Đồng không cảm xúc.

Vệ Nam Phong giương cằm lên, hẩy hẩy về phía chén thuốc, ý bảo Quản Đồng đi lấy: "Ngươi tuy có ba phần tương tự tỷ tỷ của ta, nhưng ngươi rốt cuộc không phải nàng. Ngươi cần hiểu rõ thân phận chính mình, long sàng của trẫm không phải dễ dàng là bò lên được."

Ta mới không thèm bò!!! (ノಠ益ಠ)

Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh. (¯―¯٥)

Quản Đồng vỗ vỗ chính mình ngực, hít vào thở ra một hơi.

Nàng quay đầu đi cầm chén thuốc, đi về hướng Vệ Nam Phong. Có như vậy trong nháy mắt, Quản Đồng thật muốn hất thẳng bát thuốc về phía khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Vệ Nam Phong. Nhưng khi nàng nhìn đến Vệ Nam Phong lẻ loi ngồi ở trên chiếc giường quá mức to rộng, áo trong màu trắng hiện ra thân hình đơn bạc, tóc đen rối tung trên vai, lại từ đầu vai thon gầy buông xuống......

Bóng đêm ám trầm, dưới ánh nến gương mặt Vệ Nam Phong lại trắng đến sáng lên. Sắc mặt nàng không có quá nhiều màu máu, lúc ngã xuống từ trên lưng ngựa, nàng hình như cũng không phải hoàn toàn không có bị thương.

Quản Đồng chợt mềm lòng.

Nàng nhớ tới vào một buổi tối của rất nhiều năm trước, Vệ Nam Phong cũng là ăn mặc áo trong đơn bạc, cầu nàng tới ôm nàng một cái.

Khi đó Vệ Nam Phong cũng giống như hiện tại, tinh xảo mỹ lệ, nhưng cả người lại giống như bị rút ra một bộ phận, như là linh hồn hoặc sinh mệnh.

Quản Đồng thả chậm bước chân, chậm rãi tới gần Vệ Nam Phong, ngay cả thanh âm đều nhu hòa xuống dưới: "Uống thuốc đi."

Vệ Nam Phong ngẩng đầu, các nàng nhìn lẫn nhau.

Mấy giây sau, Quản Đồng quay đầu đi, nàng không quá thói quen cùng người khác nhìn nhau như thế, điều này làm nàng có chút xấu hổ. Vệ Nam Phong nhìn lỗ tai ửng đỏ của nàng, cong cong môi: "Đút cho ta."

Quản Đồng ồ một tiếng, nàng theo bản năng coi Vệ Nam Phong còn là đứa nhóc đáng thương trước kia, yêu cầu sự chăm sóc của chính mình. Tuy rằng Quản Đồng cũng chưa chăm sóc ai bao giờ, nhưng nàng đã từng ốm đau trên giường lâu như vậy, không ăn qua thịt heo, cũng xem qua heo chạy, bởi vậy động tác thuần thục mười phần.

Vệ Nam Phong an tĩnh nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Quản Đồng. Nàng có chút thở dài, Quản Đồng động tác quá thuần thục, rốt cuộc cũng không phải là tỷ tỷ.

Ngay khi Quản Đồng nâng một muỗng lên, nhẹ nhàng thổi thổi, chuẩn bị đưa đến bên miệng Vệ Nam Phong, Vệ Nam Phong đầu hơi hơi giương lên, tránh đi động tác bón thuốc của Quản Đồng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Quản Đồng, Vệ Nam Phong gằn từng chữ một: "Ngươi còn chưa thử thuốc. Phải biết mệnh của trẫm quan hệ với ngàn ngàn vạn vạn con dân Đại Chu, ngươi cần phải nếm thử thuốc, xác nhận không độc, mới có thể đút cho ta."

Hài tử đáng chết này, vẫn là cầm chén thuốc quăng vào trên mặt nàng đi. (ノಠ益ಠ)

Quản Đồng ngứa tay mà nghĩ, sắc mặt lại trở nên dữ tợn.

(Quản Đồng: "Bé Đồng cay lắm mà bé Đồng hông dám nói hức hức " (ಥ﹏ಥ))

Tác giả có lời muốn nói:

_(:з" ∠)_

Tiểu vệ khoe ra: Tỷ tỷ cái gì cũng đều cho ta, tỷ tỷ cũng sẽ đút thuốc cho ta

Quản Đồng: Ha hả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play