Editor: hemaniko
Tuy rằng nguyên chủ đối với cậu bé không tốt. Nhưng xuất phát từ tình mẹ con không thể tách rời, cậu vẫn muốn được mẹ quan tâm.
Lần thứ hai nhìn thấy hắn Tống Kiêu Kiêu liền mềm lòng, cũng không còn ý nghĩ muốn tổn thương hắn nữa. Cô phát hiện bệnh tình của đứa bé vô cùng xấu, cho dù cô không động tới bé thì cũng cảm giác sinh mệnh của bé vô cùng mỏng manh.
Vào buổi sáng đứa bé có hai vị bảo mẫu trông chừng, còn buổi tối thì bà của bé trông bé. Nhưng mà mấy bữa nay bà bé có việc gấp phải đi về quê một chuyến. Bé chỉ có thể ngủ cùng ba bé nhưng mà ba bé bình thường quản lý hai công ty thương mại, luôn luôn bận rộn tới không thấy dáng người.
Nếu buổi tối có thể về, cũng là đến tối muộn mới có thể trở về.
Cho nên chồng nguyên chủ cùng nguyên chủ thương lượng để nguyên chủ về nhà ngủ cùng bé.
Tuy rằng nguyên chủ không nguyện ý nhưng vẫn đồng ý với chồng cô ấy. Hiện tại nguyên chủ vẫn cần sự tin tưởng của chồng để trộm đi tài liệu mật. Cho nên cô ấy có chán ghét cái gia đình này thì vẫn giả vờ vui vẻ trở về.
Nhưng nguyên chủ chỉ ngủ với con một đêm sau đó liền mặc kệ đem đứa bé ném vào phòng ngủ chính, còn mình thì đi qua phòng dành cho khách ngủ.
Tống Kiêu Kiêu vừa vặn xuyên đến đêm thứ hai.
Đứa bé khẳng định sợ hãi nên không dám ngủ, cho nên vụng trộm tới chỗ cô.
Mấy ngày nay không biết công ty xảy ra chuyện gì, người đàn ông kia vẫn không trở về, chỉ là trên đường đi gọi điện nhờ bảo mẫu chăm sóc cũng như chuyển máy cho thằng bé.
Thằng bé nhận điện thoại, không có nói mẹ mình không bồi mình ngủ, cũng không có biểu hiện bất thường nào.
Bé tuy không hiểu chuyện nhưng bé không muốn nhìn ba mẹ tức giận.
Đêm nay Tống Kiêu Kiêu cố ý để lại đèn, chờ thằng nhóc nửa đêm tìm đến.
Thấy con tìm đến, Tống Kiêu Kiêu vẫn giả vờ ngủ sợ dọa thằng bé.
Đứa bé tên gọi Tấn Ngọc An, ở nhà tên An An. Gợi chúc cả đời bé bình an trôi qua nhưng cuộc đời của bé không hề trôi chảy tí nào mà ngược lại tràn đầy phong ba bão táp.
An An chạy đến bên mép giường, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt như phát sáng lấp lánh ánh nước, qua ánh đèn êm dịu như lóe lên tia sáng chờ mong.
Tống Kiêu Kiêu nhịn không được, đáy lòng của cô mềm nhũn tới chảy ra nước. Cô khẽ động đậy một chút, sau đó liền nhanh chóng ngồi dậy ôm chú cún nhỏ trên mặt đất lên giường.
Tuy rằng Tống Kiêu Kiêu làm mọi việc rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn dọa An An sợ hãi, giống như mấy lần trước chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng sau khi cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ chăn cũng như hơi ấm vừa lạ vừa quen của mẹ. An An liền yên tĩnh không cựa quậy nữa, bé luyến tiếc hơi ấm này, bé sợ bé không ngoan mami liền không cần bé nữa.
Ôm suy nghĩ như thế, An An trừng lớn đôi mắt, lông mi run rẩy nhìn chằm chằm khuôn mặt mami bé.
Tống Kiêu Kiêu lần đầu ôm trẻ con trong lòng thật ra thấy không tự nhiên lắm, nhưng khi nhìn đến An An đang bất an cùng thấp thỏm. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"nhanh chóng ngủ đi"
Bởi vì công ty ra vấn đề, cho nên gần đây Tấn Sóc Ngôn bận rộn không dứt ra được. Bằng không hắn cũng sẽ không thể yên tâm cho người phụ nữ kia cùng con trai ở chung một chỗ.
Thật ra Tấn Soc Ngôn có suy nghĩ mời một cái bảo mẫu có thể bồi con trai ngủ buổi tối. Nhưng tính tình An An lại đặc biệt hướng nội, bé không muốn ngủ cùng người lạ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhà họ có tiền lại không thuê bảo mẫu chăm sóc An An.
Trong nhà hắn có rất nhiều camera, cho nên việc Tống Kiêu Kiêu không bồi An An ngủ, Tấn Sóc Ngôn vẫn luôn biết.
Nhưng mà hắn không phải là naruto để có thể phân thân mà chiếu cố con trai. Hắn chỉ có thể nhìn con trai từ camera giám sát.
Vốn tưởng rằng lần này con trai sẽ như cũ bị Tống Kiêu Kiêu "đuổi ra khỏi phòng". Không nghĩ rằng lần này con trai lại không bị "đá" ra khỏi phòng.
Phòng dành cho khách là phòng dành cho khách nghỉ ngơi nên không có trang bị camera. Nên thành ra hắn không biết tình huống bên trong phòng, lo lắng Tống Kiêu Kiêu lén lút ngược đãi con trai, thật sự không yên lòng lấy xe lén lút trở về nhà.
Lúc về tới nhà thì đồng hồ đã điểm hơn 3h sáng. Hắn lê thân thể tàn tạ của mình nhanh chóng tìm phòng của Tống Kiêu Kiêu. Thời điểm nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì đã thấy "mẹ con" 2 người ôm nhau ngủ đến ngon lành.
Có lúc hắn đã cùng Tống Kiêu Kiêu cãi nhau đến ầm ĩ nhưng khi nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ rúc vào nhau ngủ ngon lành dưới ánh đèn màu vàng ấm áp thì Tấn Sóc Ngôn đột nhiên có chút không phản ứng kịp, hồn lìa khỏi xác.
Tâm Tống Kiêu Kiêu không ở trong cái nhà này, đối đãi với An An khi tốt khi xấu. Hắn biết trong lòng Tống Tích Hàm có người thương, thật ra hắn không có ly hôn vì trong lòng có tính toán không muốn cho ai biết.
Kỳ thật Tấn Sóc Ngôn không phải người đàn ông vũ phu*. Nếu không phải lo lắng An An còn nhỏ không thể chịu được cảnh không có mẹ ruột. Hắn muốn cùng Tống Tích Hàm ly hôn.
Nhưng mỗi khi hắn có ý định ly hôn thì Tống Tích Hàm liền sẽ cố ý đối xử cực tốt với An An. Trẻ nhỏ không hiểu tâm tư của mami, một khi mami đối với hắn tốt hắn liền quên việc ngược đãi trước kia, một mực bám mẹ.
Hành vi của Tống Tích Hàm có thể nói là vô cùng hèn hạ, nhưng không có nghĩa là Tấn Sóc Ngôn không có biện pháp đối phó với cô.
Nhưng dù sao thì Tống Tích Hàm cũng là mẹ An An, hắn không hi vọng vì chuyện này mà An An cùng hắn có bức tường ngăn cách
//////////////////
*mình không hiểu nghĩa của triều lạn đánh chi nhân nên để vậy
he: tính ra thì mình thấy Tấn Sóc Ngôn là ông bố quốc dân âý nha vì con vì con mà suy nghĩ trăm đường :3
Tống Tích Hàm là tên của nguyên chủ
Hết một chương rồi. Một chương của người ta bằng hai chương của mình :)))))))))