Không ai lại thích tự tìm khổ mà đi thích một người đàn ông không chung thủy, bắt cá hai tay, bạo lực gia đình. Có thể nói Hạ Tử Kỳ là biểu hiện sinh động nhất của loại đàn ông cặn bã này.

Loại người mà thân thể và tình cảm đều có thể chia ra thì đời này khó có khả năng chung thủy trong hôn nhân.

“Cô không thích tôi vậy cô thích ai?”

“Ai biết được? Dù sao tôi mới chỉ hai mươi ba tuổi. Tương lai tôi có thể gặp được rất nhiều người đàn ông. Kết hôn tôi đã kết hôn cùng với Hạ Tử Kỳ anh rồi, nhưng anh cũng đừng bắt tôi đặt tình cảm trên người anh. Tôi hèn mọn, có thể hèn mọn nhiều năm như vậy tôi cũng chán rồi, nói khó nghe hơn thì tại sao tôi lại phải treo cổ trên ngọn cây là anh? Hơn nữa còn có những người khác đang ngồi dưới cái cây này rồi.

Nghe Tần Tử Lam nói thẳng là không thích anh nữa, sắc mặt của Hạ Tử Kỳ sa sầm lại, trái tim anh như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào, anh từ trên cao nhìn xuống gương mặt không chút sợ hãi của Tần Tử Lam, giật mình phảng phất như trở lại như lần đầu tiên gặp mặt sáu năm trước. Tần Tử Lam khi đó cũng không biết sợ như vậy, giống một bông hồng có gai.

Tần Tử Lam của hôm nay, gai nhọn trên người càng sắc nhọn hơn trước, giống như một con nhím, căn bản không quan tâm đến cảm xúc của người khác, chỉ biết dùng gai nhọn đâm cho người khác đầy thương tích.

Hạ Tử Kỳ nhìn tấm ảnh cưới vừa treo trên tường, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai, là anh đang trói Tần Tử Lam lại bên mình, trên danh nghĩa có thể là vợ chồng nhưng thực chất đã thành người lạ.

Sắc mặt Hạ Tử Kỳ biến đổi, lực đóng đinh không khỏi tăng lên, khung ảnh trên tường rung lắc loảng xoảng: “Tần Tử Lam, tôi biết cô để ý đến sự tồn tại của Kỷ La Lan, nhưng cô không hiểu chuyện giữa tôi và cô ấy”

Đúng vậy, cô không hiểu, không những không hiểu mà còn không có tư cách để chen vào giữa.

Anh đã không cho phép cô chen vào nhưng cũng không cho phép cô rời đi, cô chưa từng thấy ai ích kỷ hơn Hạ Tử Kỳ. Tần Tử Lam rất mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi về thể xác mà tinh thần cũng bị trói buộc. Cô không có sức lực để cãi nhau với Hạ Tử Kỳ



Cô chỉ nói: “Tin hay không thì tùy, bây giờ tôi thực sự không quan tâm đến chuyện giữa anh và Kỷ La Lan. Hai người muốn làm gì thì làm. Tính tôi không nóng nảy, càng không vì thế mà nổi giận. Nếu ngày nào đó anh và cô ta kết hôn tôi sẽ gửi phong bì thật lớn để chúc phúc cho hai người.”

Tần Tử Lam rũ mắt xuống khiến người ta không nhìn được ánh mắt, cô cúi đầu vén mái tóc dài ra sau tai, lộ ra hai má trắng nõn có chút dị thường.

Tần Tử Lam nhìn chằm chằm dưới chân, giải thích: “Dù gì chúng ta cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, bốn năm, dù là chó cũng có tình cảm. Cho dù không đến được với nhau thì lúc chia tay cũng đừng trở thành kẻ thù chém giết lẫn nhau”

“Đủ rồi!” Hạ Tử Kỳ rốt cuộc không nhịn được quát lớn một tiếng, sắc mặt u ám giống như sương mù bên ngoài, anh nắm chặt cây búa trong tay nhảy xuống khỏi thang.

Tần Tử Lam ngẩng đầu, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi, trông Hạ Tử Kỳ giống như muốn dùng búa đánh cô, cô lùi về sau, lưng đã chạm vào tường, cô không thể lùi được nữa.

Rõ ràng Hạ Tử Kỳ không chạm vào cô, nhưng cô lại cảm thấy cổ họng như bị bóp lấy.

“Tần Tử Lam, tôi không ngờ cô lại rộng lượng đến vậy, rộng lượng đến mức suy nghĩ cả việc kết hôn lần hai của tôi” Giọng nói của Hạ Tử Kỳ cũng không tốt hơn vẻ mặt của anh là bao, cực kỳ lạnh lùng.

“Đời này cô chỉ có thể là người phụ nữ của Hạ Tử Kỳ tôi, nếu muốn rời đi, trừ khi là chết!”

Vẻ sợ hãi trên mặt Tần Tử Lam vì lời nói của anh mà tiêu tan, cô nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Nếu anh nói điều này vào ngày cưới của chúng ta, nhất định tôi sẽ vô cùng cảm động”

Không có ly hôn, chỉ có ở góa, thật là một lời thề hôn nhân tuyệt vời, nhưng có lẽ cô thực sự muốn chết rồi, đời này cô lại dính phải một người đàn ông cặn bã như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play