Hạ Tử Kỳ ra khỏi xe, một tay cầm ô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Tử Lam. Cùng nhau đi vào nghĩa trang, từ xa Tử Lam đã thấy một bia mộ, bầu trời u ám khiến con người ta trở nên khó thở. Tần Hải mới chôn cất được vài ngày, bia mộ sạch sẽ nhất chính là bia mộ của ông ta.Trước bia mộ có một bó hoa loa kèn, cánh hoa héo rũ bị mưa làm ướt. Tần Tử Lam ngồi xổm xuống, dọn dẹp hoa một chút, sau đó dùng tay áo lau tấm ảnh trên bia đá.
Hình ảnh trên bia mộ là Tần Hải lúc còn trẻ, mặc lễ phục, trên mặt nở nụ cười tươi, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần. Đây là ảnh kết hôn của ông ta, đây cũng là ảnh cưới của mẹ cô, đặt họ ở cùng nhau để không có cảm giác xa cách. Tần Hải không phải là một người bố tốt nhưng là một người chồng tốt, mẹ cô qua đời đã hai mươi ba năm nhưng ông ta nhất định không kết hôn với người khác, ngôi mộ trong nghĩa trang của mẹ cô cũng được ông ta chăm sóc và dọn dẹp rất cẩn thận.
Ông ta sợ chết, nhưng có lẽ ông ta muốn đi gặp mẹ Tử Lam, và đây là lần cuối cùng ông ta đã làm được điều mình muốn. Tại sao Tần Hải lại ghét Tử Lam đến vậy? Có lẽ là ngay từ khi mới ra đời cô đã làm mất đi người phụ nữ mà ông ta yêu thương nhất, nhưng ông ta không thể làm gì được, đành phải một mình nuôi nấng “kẻ giết vợ mình", nhìn cô càng lớn càng giống khuôn mặt người vợ đã khuất của mình.
Mưa cùng với gió rơi trên mặt của Tần Tử Lam, cô đưa tay lên lau, nhất thời không phân biệt được mưa hay là nước mắt nữa. Tần Tử Lam quỳ gối trước hai ngôi mộ, trong thời tiết lạnh giá, đầu gối của cô như bị đâm xuyên, nhưng Tần Tử Lam không cảm thấy đau một chút nào. Cô như một tâm hồn lạc lối cô đơn trong sương mù, bị gió cắt thành nhiều mảnh.
“Con xin lỗi mẹ con chỉ có thể thăm mẹ đến đây thôi, là con gái làm không tốt, con đã không bảo vệ được ngôi nhà và bố con” Giọng của Tần Tử Lam như bị gió thổi bay đi, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của cô. Sau khi nói xong, cô cúi đầu trước mộ sáu cái, rồi quay đầu lại phía mộ của Tần Hải và nói: “Bố, con sẽ nhớ lời bố”.
Ở phía sau Hạ Tử Kỳ nghe rõ lời này, môi của anh mím lại, hai mắt thâm quầng không nhìn rõ, trước ngày Tần Hải nhảy lầu tự tử, anh đã đến gặp ông ta và nói cho ông ta vài chuyện của Tần Tử Lam. Mục đích cũng chỉ là để Tần Hải đối xử tốt với Tử Lam hơn mà thôi, nhưng anh không ngờ rằng Tần Hải sẽ nhảy lầu tự tứ.
Tần Tử Lam đứng lên, ngẩng đầu liếc nhìn thấy chiếc ô, quay người lại thấy có một người đang che ô cho mình. Trong đầu cô hiện ra một câu, người có thể che mưa gió cho bạn, nhưng cũng không thể nào giúp cho bạn nhìn thấy ánh sáng.
Hạ Tử Kỳ: Đi thôi.”
“Tử Lam” Tần Tử Lam cúi đầu lúc chuẩn bị quay người lại, cô nghe thấy phía sau có người gọi mình, trái tim cô run lên, trong lòng cảm thấy bất bình đến khó tả, nước mắt cô mờ mịt, cố nén nước mắt lại và quay đầu về phía sau nhìn lướt qua mộ bố mẹ của cô lần cuối, cô sinh ra đã không có mẹ, bây giờ bố cô cũng bỏ cô mà đi. Hạ Tử Kỳ nói cô thấp hèn, thật sự cô thấp hèn, chỉ muốn nghe Tần Hải mắng chửi cô.
Tần Hải chết rồi, nhưng người cần bồi thường tiền vẫn phải bồi thường, Tần Tử Lam bán nhà, góp đông góp tây mới có tiền.
Về phía công ty Vĩnh Lạc đã bị Hạ Tử Kỳ mua lại, Tần Tử Lam đã bán cổ phần trong tay, giờ còn ba phần trăm, bây giờ cô đã là tổng giám đốc không tên không tuổi, chỉ cần Hạ Tử Kỳ dơ tay ra là cô không còn gì hết. Tần Tử Lam cũng đã từng vay mượn tiền của các đối tác cũ, nhưng trong những năm gần đây mọi đều trở nên tồi tệ và việc bán thân cũng khó hơn. Cùng với lời chào đặc biệt” của Hạ Tử Kỳ, khi nghe đến tên Hạ Tử Kỳ những người đó đều rút lui, huống chi là nói đến ngân hàng, Tần Tử Lam bây giờ khác gì một con chó hoang gặp rắc rối, ngân hàng nào dám cho cô vậy. Tần Tử Lam đành phải ngậm ngùi nhìn nhà họ Tần từ từ sụp đổ, thậm chí đến ngôi nhà cũ của cô còn không thể ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT