Tay phải truyền đến cảm giác đau đớn. Cô nương theo cơn đau mà nhìn, máu chảy ngược lại nhuộm đỏ cả ống truyền dịch.
Điện thoại có kết nối mạng nên ngừng hiện lên một vài tin tức nóng. Tần Tử Lam lúc này như một cái cái máy cũ kĩ, động tác chậm chạp, phản ứng trì trệ, ngón tay run rẩy bấm vào cái tin nóng có dòng chữ nhảy lầu.
Chương trình phát sóng trực tiếp nhảy lên, trong đó là một tiếng hét kinh hoàng xuyên thấu chói cả tại. Hình ảnh hỗn loạn được bao quanh bởi những tiếng la hét không ngừng, còn có tiếng khóc và tiếng la hét của phụ nữ và trẻ em, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Tử Lam đã xem hết hàng trăm sắc thái của con người.
Trái tim cô dường như đã bị một con dao cùng đào mất một miếng, trở nên rất hoang tàn, cô muốn dừng ánh nhìn của mình lại, nhưng bộ não buộc cô phải nhìn xuống một lần nữa.
Sau đó…
Cô nhìn thấy Tần Hải ngã xuống nằm lẫn trong vũng máu đến không thể nhận ra.
“A..” Tần Tử Lam mở miệng, cổ họng khàn khàn phát ra một tiếng nghẹn ngào, đôi vai gầy yếu run lên, không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như linh hồn từ trong thân thể đó đã thoát ra ngoài, cô lơ lửng giữa chừng. Cô rùng mình nhìn điện thoại của mình… tựa như một mảnh lá khô, phảng phất giống như giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị gió kéo đến xé tan xương nát thịt.
“Tần Tử Lam”
Có người gọi cô, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, trong bóng đêm thật sự rất thê thảm.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Kỳ đi về phía mình, Tần Tử Lam lộ vẻ hoảng sợ, cô như phát điện từ trên xe lăn đứng dậy muốn lao tới.
Nhưng với thân thể yếu ớt như bây giờ, chưa kịp đứng lên đã ngã quỳ dưới đất, đến xe lăn cũng ngã xuống. Cán đỡ giá thuốc phát một tiếng “Rầm!”, một âm thanh kim loại nện lên gạch sử. Kim châm trên mu bàn tay và da thịt chỗ thắt lưng đều như bị xé rách.
Máu rơi thành vũng trên nền gạch trắng, chốc lát sau vết máu đã động lại, vô cùng bắt mắt.
Động tác ồn ào như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh. Bọn họ nhìn qua đây, chỉ thấy một người phụ nữ chật vật cúi đầu nằm trên mặt đất, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thân hình gầy gò run rẩy, trắng nõn mị hoặc. Nhìn vết máu rơi trên gạch trắng cũng thấy đau.
Có người muốn đến giúp, nhưng Hạ Tử Kỳ đã chạy đến chỗ Tần Tử Lam trước.
“Sao lại ngốc thế này” Hạ Tử Kỳ ghét bỏ nói nhưng lại duỗi tay muốn ôm cô.
Không biết sức mạnh của Tần Tử Lam đến từ đầu, dùng lực tránh khỏi Hạ Tử Kỳ, cho anh một cái tát: “Hạ Tử Kỳ, bố tôi nhảy lầu tự sát rồi.”
Tần Hải sẽ nhảy lầu tự sát sao? Loại đàn ông nhát gan như ông ta mà lại nhảy lầu tự sát sao?
Mặc dù Hạ Tử Kỳ không thể tin được, nhưng nhìn bộ dạng khóc lóc và tuyệt vọng của Tần Tử Lam thì anh không thể không tin.
Trái tim mạnh mẽ của Hạ Tử Kỳ chìm xuống, cảm giác hoảng sợ ập đến.
Nếu Tần Hải thật sự đã chết, như vậy anh và Tần Tử Lam… đột nhiên anh không dám suy nghĩ tiếp.
Nước mắt không ngừng rơi, vạn tiễn xuyên tim cũng không đau bằng nỗi đau của cô lúc này. Tần Tử Lam đang khóc rất đau thương, tâm trí có lúc này chỉ toàn là hình ảnh khuôn mặt đẫm máu của bố mình.
“Hạ Tử Kỳ, tôi hận anh! Chính anh đã hại chết bố tôi!” Tiếng gầm thét trở nên nghẹn ngào, nức nở, cô chỉ cảm thấy trái tim mình lúc này như xoắn lại.
Trái tim Hạ Tử Kỳ như nghẹn lại, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tần Tử Lam nói hận mình. Trái tim anh như bị chèn ép càng ngày càng chặt hơn.
Hạ Tử Kỳ chịu đau ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Tần Tử Lam: “Tần Tử Lam, tôi sẽ đưa em đi gặp bố. Ông ấy sẽ không sao đâu, hãy tin tôi.”
“Hạ Tử Kỳ, anh lấy gì để tôi tin anh? Chính anh nói là người nói mình không bao giờ giữ lời, làm sao để tôi tin anh thêm lần nữa hả?
Cô nghĩ rằng vứt bỏ sự tự tôn và kiêu ngạo của mình mà quỳ xuống thì có thể đổi lấy cái mạng của bố cô, nhưng bố cô lại tự sát rồi.
Tần Hải dù không yêu thương cô, không đau lòng cho cô thế nào thì đó vẫn là người thân của cô, là bố ruột của cô, nhưng bây giờ… không còn cái gì nữa rồi.
Vốn dĩ sắc mặt Tần Tử Lam đã trắng bệch, bây giờ máu bị rút ra nhiều như vậy, sắc mặt đã không còn chút máu nào. Thân thể cô run rẩy đến mức cho dù Hạ Tử Kỳ có dùng lực ôm chặt cô cũng không thể ôm được.
Tần Tử Lam dựa vào vai anh, há miệng cắn. Cô dùng hết sức lực để tổn thương Hạ Tử Kỳ nhưng đối với anh lại không hề có chút đau đớn hay ngứa ngáy nào.
Thân thể yếu ớt của Tần Tử Lam trong phút chốc đã mất hết sức lực, yếu ớt tựa cằm vào vai Hạ Tử Kỳ , nước mắt của cô thấm ướt cả áo anh.
Tần Tử Lam nghẹn ngào run lên: “Hạ Tử Kỳ, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT