Vết rách ở trên ngón tay của Hạ Tử Kỳ, rõ ràng là nhiệt độ ấm áp, nhưng anh lập tức thu tay lại như thể bị bỏng.

Ánh mắt của anh không được tự nhiên di chuyển, lúc này anh mới phát hiện ra trên mu bàn tay của Tần Tử Lam đang chảy máu.

Hạ Tử Kỳ bấm chuông cửa trên tường rồi thờ ơ quay lại: “Tôi về đây. Cô cứ ở bệnh viện đợi cho tốt. Thứ tự tuần sau tôi sẽ đưa cô đến toà án xét xử”

Tần Tử Lam nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên nói ra:"Hạ Tử Kỳ, tôi luôn cho rằng anh là người không giữ lời.” Rõ ràng đã xác nhận vấn đề này, nhưng giọng điệu lại run lên đầy do dự.

Hạ Tử Kỳ không hề nhìn lại cô, chỉ kéo cửa đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi nhẹ nhàng nói: “Tần Tử Lam, cô còn cần tôi nhắc nhở cô một câu, lúc hướng về phía cha xứ tôi đã nói dối sao?”

Cả người cô như bị tháo bỏ xương khớp, Tần Tử Lam nằm mềm nhũn trên giường, nước mắt cứ thể không ngừng chảy dài theo hai khoé mắt, ướt đẫm cả gối, cũng chính vào lúc này cô đau đớn hoàn toàn hiểu ra.

Cuộc hôn nhân chấn động của Tần Tử Lam và Hạ Tử Kỳ một thời, dù sao hai nhà cũng không phải gia tộc nhỏ, dính dấp đến hai công ty hơn mấy mươi nghìn tỷ, ngoài hôn lễ thì đám cưới của hai người cũng rất quan trọng.

Bọn họ đã tổ chức một đám cưới đơn giản trước sự chứng kiến của toàn giới truyền thông. Người cha xứ đứng trên đài cầm kinh thư rồi trịnh trọng hỏi: “Anh Hạ Tử Kỳ, anh có muốn chăm sóc cho cô Tần Tử Lam suốt đời, yêu thương cô ấy, trân trọng cô ấy và chăm sóc cô ấy, bất kể trong nghèo khó hay giàu có, sức khoẻ hay bệnh tật không.”

Hạ Tử Kỳ, người đã mặc bộ đồ đen năm đó đứng đối diện với cô và nói ba từ “Tôi đồng ý.”

Cho nên từ lúc hôn nhân bọn họ bắt đầu chính là một sự lừa gạt, mà làm sao Hạ Tử Kỳ có thể tin cô?

Lần đầu tiên Tần Tử Lam khóc không ra tiếng, chỉ là toàn thân co quắp, liên lụy đến vết thương trên người đau đến tận xương tuỷ.

Cô nhìn về phía cây kim trong tay trái mình, giơ tay lên dùng sức nhổ ném xuống đất, treo nước thuốc cột lên đỉnh đầu loảng loảng xoảng vang lên.



Cây kim trên mu bàn tay, lúc này đã hoàn toàn xuyên ra ngoài, máu chảy xuống như nước, chỉ chốc lát sau đã ướt toàn bộ mu bàn tay.

Đau lắm, nhưng tim cô còn đau hơn.

Ngày đầu gặp nhau như thế, Tần Tử Lam đã để Hạ Tử Kỳ thống trị trong trí nhớ của mình suốt mười sáu năm, cô liều lĩnh đến gần anh như con thiêu thân lao vào lửa, không biết xấu hổ đuổi theo anh, nói rằng rất thích anh, cưới anh như một kẻ ngốc

Một vở kịch từ đầu tới cuối, chỉ có cô ấy thực sự vào làm trò cười, trở thành một nhân vật bị kịch.

Bây giờ bị buộc phá sản, tất cả mọi người đều đang nhìn trò cười của cô, có lẽ những người chế nhao cô lúc này đã biết được kết quả trước một bước, chỉ có một con ngốc như cô bây giờ mới hiểu ra, thích Hạ Tử Kỳ trong mười sáu năm, đã tự rước lấy nhục đến cỡ nào.

Sau khi Hạ Tử Kỳ đi ra phòng bệnh, anh không có lập tức rời đi, mà đứng ở cửa dựa vào bức tường lạnh lẽo, nghe từ trong phòng truyền ra tiếng nức nở.

Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ như một nhát dao sắc nhọn đâm thủng màng nhĩ anh, anh vô thức nắm chặt tay lại.

Rõ ràng là anh rất ghét Tần Tử Lam, nhưng tại sao khi nghe cô nói anh ly hôn, anh lại tức giận như vậy

Vì cái gì chứ?

Hạ Tử Kỳ cố giải thích cho mình.

Anh ta không để ý đến Tần Tử Lam mà là lòng chiếm hữu đơn thuần của một người đàn ông. Để kiểm soát và hành hạ người phụ nữ mang đạo đức giả này tốt hơn, ngoài mặt vợ chồng nhưng thật sự coi cô như một con chó để làm trò tiêu khiển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play