Cuối cùng ta cũng đói bụng, chẳng chần chờ nữa mở ra bao bố được gói chặt chẽ kia, nhìn thấy trong bọc chiếc hòm bánh táo đỏ, còn cảm thấy sửng sốt không thôi. Thuần trắng mẫu đơn, khéo léo tinh xảo, từng đóa từng đóa đều được chạm trổ tinh tế kỹ càng. Trong lòng ta thầm thở dài, đây chẳng phải là chiếc hòm trước kia ta ở trong chùa, trộm nhờ Nguyệt Nhi giao cho quận chúa hoa quế cao ở trong đó sao.
Nguyên lai, nàng vẫn luôn luôn giữ nó.
Chúng ta luôn tay thúc ngựa, bảy ngày sau cuối cùng tới được y quán.
Nửa năm trôi qua, nơi này tựa hồ chẳng hề thay đổi. Vừa bước xuống xe ngựa, ta liền vội vàng chạy vào trong quán, thầm nghĩ phải thật mau đi thăm sư phụ. Nhị sư huynh nói sư phụ bệnh đến ngay cả nói cũng không nói được, điều đó có thể hiểu giờ đây hắn đang nằm trên giường, thoi thóp yếu ớt. Chỉ bởi vì ta bốc đồng mà khiến cho những người yêu thương bên cạnh bị thương tổn, ta phải làm gì đây, phải làm sao đây mới có thể sửa chữa được hết những chuyện này?
Vừa định chạy thẳng đến phòng ngủ của sư phụ, khi bước qua sân, ta chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.
Nhướng mày, ta nghi hoặc hỏi: "Sư phụ?"
Người đó xoay người —— Đúng vậy, chính là sư phụ. Hắn nhìn thấy ta, vốn đang ngẩn người lập tức hai mắt trừng lớn, vẻ mặt như không thể tin được. Nhị sư huynh không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao? Ngay cả nói cũng không nói được, vì cái gì còn có thể ở trong sân đi qua đi lại? Tuy rằng đích thực sư phụ gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng hồng nhuận, hoàn toàn chẳng hề giống với cái gọi là bệnh đến "Ngay cả nói cũng không nói ra". Ta nhìn sư phụ, há miệng thở dốc, không biết nên nói điều gì, chỉ có thể sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
"Sư phụ!" Nhị sư huynh chạy tới gần, rất lớn tiếng hô.
Ta quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
"Sao vậy, sư muội?" Nhị sư huynh hỏi.
Ta cau chặt mày, hỏi ngược lại: "Ngươi không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao?"
Nhị sư huynh rất thẳng thắn trả lời: "Đúng a."
"Vậy... Vậy tại sao hắn bây giờ còn có thể đứng ở đây?" Ta lại hỏi, "Ngươi không phải nói hắn bệnh đến ngay cả nói cũng nói không được sao?"
"Đúng vậy." Nhị sư huynh vẫn là một bộ rất đương nhiên, "Sư phụ gần đây sưng yết hầu, dùng thuốc gì cũng đều không khỏi, hơn nữa bệnh lại ngày càng nặng thêm, thậm chí nói cũng không nói được."
Sưng... Yết... Hầu...
Sư phụ hé miệng, trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, cực kỳ gian nan hỏi: "Việc... Này... Rốt cuộc... Là.. Sao...?" Thanh âm rất khàn, nghe cũng có thể biết được bệnh tình của hắn quả thật nghiêm trọng.
"Sư phụ, đồ nhi... Đồ nhi đi gọi sư muội về để thăm ngài..." Chẳng chờ Nhị sư huynh nói xong, sư phụ đã cất cao giọng quát: "...Cút!"
"Sư phụ... Con..."
"Cút!!"
Nhị sư huynh vụt cái chạy mất, lưu lại ta cùng sư phụ bốn mắt nhìn nhau. Đột nhiên, không biết từ đâu sư phụ lấy ra giấy cùng bút, "Lả tả" viết lên vài chữ, đưa qua cho ta xem. Trên đó viết "Vì sao trở về". Vừa định cầm cây bút trong tay sư phụ viết xuống trả lời, mới ý thức được ta có thể nói chuyện, vì thế vội vàng đáp: "Nhị sư huynh nói người bệnh rất nghiêm trọng."
Sư phụ trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu, mới thở dài, lại "Bá bá bá" viết thêm bốn chữ —— "Quận chúa thế nào".
Ta vội nói: "Nàng tốt lắm, không phát sinh chuyện gì."
Sư phụ nhìn ta, lại thở dài thật sâu, không viết thêm gì nữa.
"Cái này..." Ta cười cười, "Sư phụ, nếu thân thể người thực sự không sao, vậy ngày mai con lên đường..." Ai ngờ ta chưa nói xong, sư phụ đã dùng bút viết xuống một loạt.
Ta nhìn nhìn giấy, trên đó viết "Ở lại đợi đến khi ta khỏi bệnh, ta có lời muốn nói với ngươi".
"Chuyện gì?" Ta hỏi.
Sư phụ lại cực nhanh viết xuống bốn chữ, ta lại nhìn ——
"Thân thế của ngươi".