Suy nghĩ của Nhị sư huynh
Trời tối muộn, biết A Thành sư muội vẫn còn bị sư phụ phạt quỳ gối ở từ đường, ta lấy một chiếc áo khoác chuẩn bị đưa tới cho nàng. Nàng vừa trở về, trên người cũng mặc phong phanh y phục, thực sợ nàng bị cảm lạnh.
Cầm theo đèn lồng ta dọc hướng hành lang bước tới từ đường.
Đúng vậy, muộn rồi cũng nên ra ngoài hoạt động gân cốt.
Đừng sợ, A Mộc, đừng sợ.
Đến miếu càng gần, tim ta lại càng dâng cao thêm nữa, đột nhiên, một cái bóng đen xuất hiện ——
"Ôi mẹ ơi! ——" ta không khỏi hô to.
"Câm miệng!" Bóng đen kia nói, "Tiểu tử như ngươi mà lại sợ như vậy à!"
Không ngờ là sư phụ.
"Sư phụ," ta thở dốc một hơi, "Người ở đây, ở đây để làm gì..."
"Vậy chứ ngươi ở đây để làm gì?" Sư phụ hỏi ngược lại.
"Con, con..." Ta giơ cao áo khoác trong tay, "Con đi đưa y phục cho sư muội, trời lạnh..." Nói rồi, ta chợt phát giác sư phụ cũng đang không ngừng xoa hai bàn tay sưởi ấm, tựa như đã đứng ở đây lâu rồi.
"Đưa ta, đợi chút nữa ta đưa cho nàng." Sư phụ trực tiếp đoạt lấy áo khoác trong tay ta, rồi hướng ta khoát tay, "Ngươi trở về đi."
Ta ngẩn người, sư phụ tựa hồ có tâm sự, ta nói: "Cái này... Sư phụ, để cho con đưa là được rồi..."
"Tiểu tử đừng nói nhảm nữa, cút ngay cho ta!" Sư phụ mở trừng hai mắt.
"Dạ." Ta vội vàng xoay người rời đi.
Đi xa rồi ta lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy sư phụ cầm theo áo khoác, vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ. Tâm sự hắn dường như nặng nề, thỉnh thoảng hai mắt lại hướng nhìn từ đường rồi thở dài, nhưng không hề có ý đi vào trong đấy. Ngược lại... Ngược lại còn thủ ở đây, không cho ai tiếp cận từ đường.
Ngày hôm nay rốt cuộc sư phụ làm sao vậy, tính tình đặc biệt nóng nảy, giờ lại như vậy kỳ quái.
Quên đi, ta cũng không cần quản nhiều như vậy.
Ta quyết định đi ngủ.