Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
Trong giờ phút ta sắp chấm dứt cuộc sống mình, nàng xuất hiện.
Đúng vậy —— nàng, chứ không phải hắn.
Dáng người hơi nhỏ gầy, không có tuyến thanh trầm thấp, cũng chẳng có hạch hầu —— Quan trọng nhất là, khi ta ôm nàng bay lên vách núi, ta chạm phải nơi kia mềm mại.
Thực thú vị. Ta chưa bao giờ gặp qua một người có thể biểu cảm lợi hại như vậy, cho dù chỉ nói một câu hay một hành động. Mà cái đó và ta, trước giờ vẫn thường bất đồng. Có lẽ là để sinh tồn trong thế gian, đem cảm xúc viết lên mặt là một việc chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng người này lại cho ta rất nhiều bất ngờ.
Ta nghĩ nàng sẽ không nắm lấy tay ta, thế nhưng nàng lại nắm thật chặt.
Ta nghĩ nàng sẽ buông tay khỏi, thế nhưng nàng lại chẳng buông ra.
Hơn nữa nguyện ý cược cả tánh mạng nắm lấy tay ta, dù một chút võ công cũng không có. Là quá ngốc hay là quá ngây thơ? Nhưng nó lại càng thêm khơi gợi hứng thú của ta với nàng.
Khi ta ôm nàng, thoáng kinh ngạc bởi dáng người này gầy yếu, vậy khí lực ở đâu đến mà nàng có thể một tay nắm tay ta, chống đỡ lâu như vậy?
Cố ý chọc tức nàng, quả nhiên là nàng giận như bị đốt, chỉa vào người ta nói "Ngươi" nửa ngày, lại không thêm được lời nào khác. Cuối cùng, thở hổn hển gọi nữ tử cạnh bên lập tức rời đi.
Cho dù không còn chút khí lực nào, cũng nhất quyết thất tha thất thểu né tránh ta, tựa như nếu cùng ta đứng lâu một chút sẽ liền khó chịu không thôi.
Ta xoay người nhìn nhìn vách núi, gió như cũ vẫn thổi.
Ta muốn hỏi người kia.
Vì cái gì khi ta sắp nhảy xuống nàng lại xuất hiện, vì cái gì phải nói cho ta biết sinh mệnh thực trân quý, vì cái gì liều mạng lôi kéo ta không cho ta rơi vào vực thảm.
Chúng ta không quen biết, chẳng phải sao. Nàng không biết quá khứ của ta, không biết tâm tình của ta, không biết của ta hết thảy.
Ta muốn biết đáp án trước khi ta chết.