Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
Ngươi có từng yêu một người không thể yêu chưa?
Ta đã từng.
Và giờ, tâm hồn ta đầy thương tích.
Vì người đó mỉm cười mà thấy khoái hoạt, vì người đó nhíu mày mà đau buồn rơi lệ. Đã biết rõ đó là vực sâu, nhưng lại giả vờ như không hề thấy rồi nhảy xuống. Nghĩ đến người đó sẽ cảm động, từ nơi đâu sẽ lao nhanh đến ôm chặt lấy không cho ta ngã xuống, nhưng cho đến bây giờ, ôm lấy ta cũng chỉ là những cơn gió lạnh lẽo bao quanh, chờ đợi ta, cũng là chỉ là vực sâu giá lạnh.
Bởi những tổn thương ta không còn chịu nổi, ta đã lựa chọn rời khỏi, rời khỏi —— thế giới này.
Một mình đứng bên vách núi, để cuối cùng nhận biết thế gian này thật là cô độc.
Chính là nếu chết rồi, sẽ không cô độc sao?
Được rồi, không cô độc.
Chết đi là biến mất.
Từng cơn gió lao tới, thấm vào trái tim lạnh lẽo, buộc ta không thể quá chú tâm cảm thụ giờ khắc này. Nếu ta đi rồi, người đó liệu có bi thương? Có vì ta rơi lệ... Cho dù chỉ là một giọt?
Tiến lên từng bước, sẽ liền rơi xuống vực sâu - là vực sâu thật sự.
Và rồi, sẽ không cần phải vì người đó mà sống.
"Cô nương? Cô nương?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
Quay đầu, cách đó không xa có một người nam tử, hắn hướng ta vẫy tay.
Ta không nói gì, chỉ là nhìn hắn. Đừng tới đây, đừng quấy rầy ta. Chút thời gian cuối cùng ta lưu lại trên thế giới này, ta chỉ muốn một mình trải qua.
Người nọ thấy ta không để ý tới, liền đến gần nói: "Cô nương, ta muốn hỏi đường một chút."
Ta nhíu mày, trước khi chết lại có người hỏi đường, cái này có thực buồn cười hay không?
"Ngươi... Ân?... Phía trước là vách núi a!" Người nọ thế nhưng giờ mới phát hiện ta đứng trên vách núi, vẻ mặt hắn hoảng sợ hướng ta hô, "Cô nương ngươi đứng ở đó làm gì? Ngắm phong cảnh cũng đâu cần phải gần như vậy a! Hơn nữa gió mạnh, thân mình nữ hài tử gió thổi nhiều không hảo!" Sắc mặt hắn bắt đầu tái nhợt.
"Ngươi muốn đi đâu?" Ta hỏi, không muốn cùng hắn vô nghĩa.
"Ta..." Hắn ngẩn người, dường như muốn tới gần, lại chỉ trù trừ nguyên tại chỗ, "Thực xin lỗi, ta hơi sợ độ cao, không cách nào tới quá gần..."
Rõ ràng chỉ là hỏi đường, vì sao hắn vô nghĩa nhiều như vậy?
Cẩn thận nhìn mặt hắn, mi thanh mục tú, chính là màu da thiên trắng, không giống nam tử thông thường. Trên mi trái mơ hồ có một tiểu vết sẹo, không biết tại sao nhưng trong lòng lại thầm thở dài —— đáng tiếc lại ở trên một khuôn mặt thanh tú như vậy.
"Cô nương, ngươi đừng đứng ở đây lâu quá, không cẩn thận sẽ ngã xuống mất, sinh mệnh rất trân quý a!" Hắn nói như vậy, nhưng vẫn không dám tới gần.
Sinh mệnh rất trân quý sao.
Hừ.
"Ngươi đã từng yêu một người không nên yêu chưa?" Ta hỏi.
Quả nhiên, hắn sững sờ nguyên tại chỗ. Hơn nữa ngày mới ngây ngốc mở miệng, nói : "Ta, ta... Chỉ là muốn, muốn hỏi đường mà thôi..."
Nhìn bộ dáng hắn đáng thương, ta có chút muốn cười, nhưng lại không muốn khoan nhượng, cố ý lạnh lùng nhìn hắn.
Tựa hồ bị ánh mắt ta hù sợ, hắn ôm quyền, thân mình cũng dần di động về phía sau: "Cô nương, nếu ngươi không tiện trả lời, vậy... vậy đến đây từ biệt."
"Đứng lại." Ta nói.
Thân thể của hắn lại tức khắc đứng nguyên tại chỗ.
Khi ta đang muốn nhảy xuống vách núi, nhưng lại có người tới quấy rầy, bản thân ta cũng cảm thấy hứng thú một chút.
Trước khi đi, tìm người chơi đùa chút cũng không tồi.