Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

Khi thấy quận chúa cuối cùng được Nhị Tứ ôm đưa ra từ trong động, ta mới yên tâm. Nhưng khi lại gần chứng kiến biểu tình lúc này của nàng, lại thấy hoảng sợ.

Không phải quận chúa té xỉu, hai mắt nàng vẫn đang mở —— nhưng tựa như nhìn đến một nơi xa xăm, sắc mặt tái nhợt, còn đầu tóc thì tán loạn. Ta vội vàng bước đến gần bên, kêu vài tiếng quận chúa, nhưng không có bất kỳ câu trả lời.

Rồi khi Thành công tử được Tam Thất đại sư ôm ra, lúc này ta mới thực sự cháng váng.

Vô luận là bất kỳ ai cũng chẳng nhẫn tâm nhìn thấy cảnh này.

Tăng bào của Tam Thất đại sư choàng trên người Thành công tử đã muốn bỏ đi màu trắng thông thường. Nương theo ánh đuốc, màu tuyết trắng nguyên bản của tăng bào giờ đã được nhuộm bởi sắc huyết thanh, từng khối từng khối, cuối cùng nối thành một mảnh. Ta thậm chí không dám đoán Thành công tử còn sống hay chết, chỉ thấy trên trán trái hắn có một đoạn vết thương cắt qua lông mi, cơ hồ thấy được cả xương, máu chảy dài xuống che kín má.

Ta lập tức hiểu biểu cảm thất thần của quận chúa từ đâu mà đến.

Lúc chiều tối, khi chúng ta tìm được quận chúa đang ở trong rừng hô lớn muốn đám người kia tới bắt mình, Lương đại phu vốn từ đầu luôn luôn kiên quyết phản đối dùng quận chúa đổi Thành công tử bỗng nhiên sửa miệng, nói Tam Thất đại sư đã cho hắn biết, không cần lo lắng đến an nguy quận chúa, yên tâm để nàng đi thôi —— Ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn quận chúa đi chịu chết, cho dù Tam Thất đại sư nói sẽ không việc gì. Nhưng quận chúa vô luận thế nào cũng không nghe ta. Ta chỉ có thể vạn phần lo lắng, cùng quận chúa và A Mộc ca tìm đến nơi Thành công tử đã bị bắt đi.

Ta thấy cây hoa quế, và quận chúa cũng thấy.

Trong lòng đột nhiên run lên —— Chẳng lẽ Thành công tử là vì cây hoa quế này mới tới nơi đây? "Không có biện pháp mua, nhưng có biện pháp làm" —— ta nhớ đến lời hắn nói lúc ấy.

Ta không dám đem chuyện Thành công tử vì muốn làm hoa quế cao mới đến nơi này cho quận chúa, tâm tình nàng đã đủ rối loạn rồi, ta không muốn làm rối thêm nữa.

Ta cùng Lương đại phu và mọi người tìm một nơi ẩn núp, lưu lại quận chúa một mình thu hút đám người kia.

Quận chúa tiếp tục hô lên, chỉ chốc lát sau một bóng đen xuất hiện, rồi nháy mắt bóng dáng hai người đã đều biến mất.

Nhưng giờ, sau khi đợi cho đến đêm, Tam Thất đại sư trở về cùng mọi người đuổi đến nơi giam giữ quận chúa, chứng kiến Thành công tử cả người máu chảy đầm đìa đến nỗi hôn mê, ta mới hiểu được vì sao Tam Thất đại sư yên tâm nhường quận chúa một mình đi trước như vậy.

Thành công tử nhất định là liều mình dùng tánh mạng bảo hộ quận chúa.

Tất cả đều sợ ngây người, không ai biết nên nói gì nữa.

Nhìn Lương đại phu thật dễ dàng ôm lấy Thành công tử, tựa như Thành công tử đã không tồn tại trên thế giới này, chỉ cần nhẹ nhàng đã có thể mang đi. Lòng ta căng thẳng, người gầy yếu như vậy, nhưng vì quận chúa lại có thể xuất ra nhường ấy dũng khí, thực khiến ta kinh hãi. Khi đã phục hồi tinh thần, ta phát hiện nước mắt mình cũng đã tuôn rơi.

Muốn tiếp tục nhìn kỹ, nhưng lại không đủ nhẫn tâm, ta xoay người đến bên quận chúa. Quận chúa đang ngồi trên một phiến đá lớn, Nhị Tứ đại sư đứng ở cạnh ý thầm bảo ta nên xem nàng ra sao.

Nét mặt quận chúa như cũ vẫn không thay đổi, chỉ ngẩn ngơ nhìn vào một nơi vô định, dù ta có giúp nàng chải đầu vuốt tóc, nàng cũng chẳng hề bận tâm một chút ít gì. Hai bàn tay nàng nắm lấy thành quyền siết chặt đặt bên thân mình, ta vội vàng cầm lên xoa lấy, lại phát hiện nơi đó lạnh lẽo đến mức run sợ. Nước mắt ta không ngăn được rơi xuống, rốt cuộc ở bên trong Thành công tử cùng quận chúa xảy ra điều gì? Vì sao hai người đều tổn thương thành như vậy? Một người mình đầy thương tích, còn một thì lại ngẩn ngơ vô thần.

"Đi thôi." Lương đại phu đến gần, cất giọng trầm thấp nói với ta, trong tay hắn vẫn đang ôm Thành công tử đã nhắm chặt hai mắt. Đi? Đi đâu? Ta muốn hỏi nhưng lại không dám. A Mộc ca thấy Lương đại phu không muốn nhiều lời, liền nói cho ta biết Tam Thất đại sư công đạo mọi người theo Nhị Tứ về lại chùa trước, hắn còn có việc xử lý chưa xong.

Ta vội vàng nâng quận chúa dậy. Quận chúa tựa hồ chẳng hay biết gì, thân thể chỉ tùy ý theo ta tác động, vẫn chưa hề nhìn ta một lần. Lòng càng phát ra đau đớn, ta thật sự chẳng biết nên thế nào đây.

Trở lại chùa, Lương đại phu không nói câu nào, chỉ ngay lập tức ôm Thành công tử đến phòng ngủ hắn, sau đó đóng chặt cửa lại, A Mộc ca cùng Vân công tử cũng không nói gì ở ngoài cửa thủ.

Ta đưa quận chúa về phòng, để nàng ngồi bên giường trước, rồi ra ngoài bưng vào một chậu nước ấm. Khi trở về, lại phát hiện quận chúa như cũ ngồi ở bên giường, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, tựa như không hề động đậy. Nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, khi ta đang muốn đem khăn tẩy rửa, quận chúa đột ngột cầm lấy tay ta, ta sửng sốt, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng —— "Nhược Hề đâu?" Nàng hỏi.

"Quận chúa..." Cuối cùng quận chúa mở miệng nhưng lại để ta nhất thời không biết làm sao.

"Nhược Hề đâu?" Nàng lại hỏi.

"Thành công tử hắn..." Nhớ tới bộ dạng Thành công tử vừa mới khiến ta không dám nhìn vào, lại nhìn nét mặt khẩn trương của quận chúa trước mắt, ta nhịn không được nghẹn ngào, "Quận chúa, Thành công tử bị thương rất nặng, hiện giờ Lương đại phu đang thay hắn chữa thương..."

"Hắn, hắn bị thương rất nặng... Đúng rồi đúng rồi..." Quận chúa vừa nói vừa đứng dậy, hai tay nắm chặt trước ngực, vẻ mặt bối rối, "Hắn vì ta... Vì ta... Hiện tại hắn đang ở đâu? Ta muốn đi gặp hắn!" Nói rồi liền hướng phía cửa chạy đi.

"Quận chúa!" Vừa định tiến lên giữ chặt nàng, nàng lại tự mình dừng lại trước cửa.

"Quận chúa, ngài làm sao vậy?" Ta đứng ở sau nhẹ giọng hỏi, nhìn quận chúa thế này khiến lòng ta rất đau, chỉ có thể cố gắng không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Quận chúa xoay người, như đang nói chuyện với ta, nhưng lại tiến thẳng tới bàn trang điểm tìm vật gì đó "Nguyệt Nhi, ta không muốn Nhược Hề thấy bộ dạng ta lôi thôi lếch thếch, lược đâu? Cây lược gỗ tử của ta đâu?..."

"Quận chúa... Ngài, ngài đừng như vậy..." Ta thật sự là nhịn không được nữa, nước mắt lã chã rơi.

"Ta nhớ là để chỗ này mà... Nguyệt Nhi đừng đứng ngây nữa, ngươi cũng giúp ta tìm xem..." Quận chúa chẳng kịp quay đầu nhìn ta, chỉ lật đảo tất cả mọi vật trên bàn.

Ta chỉ có thể bước tới, một bên nhìn chằm chằm vẻ mặt quận chúa, một bên tìm cây y lược gỗ tử kia.

"Tìm được rồi, tìm được rồi!" Quận chúa rốt cục lật thấy cây lược gỗ tử, trên mặt cười cười, ngay sau đó lập tức ngẩng đầu hướng gương soi.

Quận chúa cầm lược, nhưng tay lại không ngừng run rẩy, ta nghẹn ngào vội nói: "Quận chúa, ta giúp ngài..."

Ta cầm lấy lược, rồi phát hiện ngay cả tay mình cũng run lên, mạnh mẽ hít sâu vài hơi, mới thay quận chúa chải lại đầu tóc vốn đang tán loạn.

"Nguyệt Nhi, ngươi nói ta hiện giờ đi thăm Nhược Hề được không?" Quận chúa đột nhiên hỏi.

Ta ngước mắt nhìn, thấy nét mặt quận chúa do dự, ta không hiểu nàng hỏi như vậy có ý gì.

"Ta rất muốn thấy Nhược Hề, nhưng là... Nhược Hề hắn bị thương rất nặng, bây giờ ta đi, không biết có quấy rầy hắn hay không..." Quận chúa nói xong hai tay lại nắm chặt, đôi mắt chằm chằm nhìn ta.

"Ngài nói phải, quận chúa." Ta vội đáp, cố ý lờ đi cảm giác đau nhức trong lòng, "Lương đại phu đang giúp Thành công tử trị liệu thương tổn, giờ đi chỉ sợ không tiện... Không bằng, ngày mai chúng ta hãy đi?" Ta chẳng thế biết lời khuyên này liệu có hữu dụng, chỉ tận lực chặn đứng quận chúa cảm xúc thế này rời khỏi phòng.

"Nguyệt Nhi nói rất đúng, Nguyệt Nhi nói rất đúng..." Quận chúa gật đầu lẩm bẩm, "Ta quá lỗ mãng rồi... Vậy... Giờ ta đây..."

"Quận chúa, thương tổn của ngài thế nào? Nói cho Nguyệt Nhi, thân mình có bị thương không?" Ta thấp giọng hỏi, đỡ nàng đi tới bên giường.

Quận chúa lắc lắc đầu, rồi bỗng nhiên đứng lại, có chút lo lắng nói: "Nhược Hề thương thế của hắn rất nặng, ta nhìn thấy thương thế của hắn..." Thậm chí nước mắt đã che kín cả khuôn mặt quận chúa, nàng dùng hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt bờ vai ta, nói chuyện đứt quãng, "Ta cái gì... cái gì cũng không làm được, Nguyệt Nhi, cả người hắn là máu, ta cái gì cũng không làm được..."

"Không có chuyện gì quận chúa." Ta ôm chầm nàng, sợ hãi nàng lại sẽ liều lĩnh chạy đi, "Không có chuyện gì, Thành công tử sẽ không có chuyện gì, ngài chớ suy nghĩ lung tung!"

"Nguyệt Nhi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?" Quận chúa một bên khóc, một bên hỏi, giống như một đứa trẻ.

"Quận chúa, ngài hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt..." Ta mời nàng ngồi lên giường, lén lau đi nước mắt của mình, "Ngày mai chúng ta đi thăm Thành công tử, ngài nghỉ ngơi trước đi, Thành công tử cũng không muốn thấy ngài mệt mỏi như vậy..."

"Nguyệt Nhi nói đúng." Quận chúa buông ta ra, lấy tay tùy tiện lau nước mắt trên mặt, "Ta phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi thăm Nhược Hề..." Nói rồi liền hướng lên giường nằm. Ta bước lại giúp nàng bỏ áo khoác, đồng thời cẩn thận nhìn xem trên người nàng có vết thương không.

"Nguyệt Nhi." Đột nhiên quận chúa lại cầm cánh tay ta, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi có thể, thay ta đi xem Nhược Hề... Rồi trở về nói cho ta biết được không?"

Ta ngẩn người, nhưng nhìn nét mặt chờ mong của quận chúa ta không đành lòng cự tuyệt, liền gật đầu. Không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với quận chúa, ta chỉ biết là thương thế của Thành công tử khiến quận chúa lo lắng không thôi, thậm chí đến mức để thần trí nàng không thanh tỉnh. Cố nén rơi nước mắt xúc động trước mặt nàng, ta xoay người rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play