Trong khi hai bên vẫn đang giao chiến, kẻ bịt mặt nhiều lần muốn thoát khỏi sân, nhưng đều bị Nhị Tứ ngăn trở, không có lối thoát hắn lại bất đắc dĩ cùng Nhị Tứ quần quanh sân nhỏ. Hai người đều không đeo vũ khí, chỉ dùng xích thủ không quyền (tay trần) trêu chọc nhau, ta thì ở một bên âm thầm tìm cơ hội đưa quận chúa trốn đi. Nói tới thì thật xấu hổ, kẻ trên người không một chút võ công như ta vừa gặp phải nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ tới chỉ là đưa quận chúa chạy trốn, quả là ~ Ai. Được rồi, lại tìm được một nguyên nhân để tự ti.
Không lâu sau, Nhị Tứ dần dần chiếm thượng phong, kẻ bịt mặt thì tốc độ di chuyển ngày càng chậm, thỉnh thoảng lại bị Nhị Tứ đả thương vài nơi trên thân thể. Ta cũng đang chầm chậm đưa quận chúa lui về sau, muốn nhân cơ hội thoát khỏi trận địa này. Chưa chờ ta cùng quận chúa ra khỏi, Nhị Tứ xuất chưởng mạnh hơn, đánh ngã kẻ bịt mặt đã cực kỳ mỏi mệt xuống đất.
"Bỏ khăn bịt mặt của hắn ra." Phía sau đột nhiên có tiếng cất lên, ta lập tức xoay người nhìn, nguyên lai là Tam Thất. Trời ạ, người này đi đường hoàn toàn không tiếng động! Nếu là đồng lõa của kẻ bịt mặt, chắc ta và quận chúa sớm đã bị... Ta chẳng dám tiếp tục nghĩ, lại âm thầm trách sự vô dụng của mình.
Nhị Tứ hô một tiếng "Vâng", rồi đưa tay xả chiếc khăn che mặt của kẻ nằm trên đất xuống.
Là một nam tử xa lạ, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, không lớn hơn ta bao nhiêu. Điều khiến ta bất ngờ chính là, người này cho dù thảm hại ngã trên đất, nhưng nét mặt không chút nào sợ hãi, thậm chí còn lộ ra vẻ vô cùng khó chịu, giống như là... Oán hận.
"Ngươi là ai?" Tam Thất hỏi, ngữ khí bình thản, ta hướng hắn nhìn... Quả nhiên, vẫn như cũ gương mặt mỉm cười.
Người trẻ tuổi khinh thường bĩu môi, nghiêng đầu đi, không để ý đến Tam Thất.
Ta quay đầu, thấp giọng hỏi quận chúa cũng đang quan sát người trẻ tuổi: "Ngưng nhi, ngươi biết hắn không?"
Quận chúa không trả lời ngay, mày nhíu lại, giống như suy ngẫm, thật lâu sau mới nói: "Tựa như đã thấy, nhưng không nhớ ra được..."
Lòng căng thẳng, Tấn Ngưng nhận biết người này? Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
"Ngươi vì sao lén lút theo dõi nơi này?" Tam Thất tựa hồ không để ý thái độ ngạo mạn của nam tử trẻ tuổi, không nhanh không chậm mỉm cười hỏi.
Vẫn chỉ nhận được đáp án là lãnh mạc.
"Quận chúa, ngài biết người này sao?" Tam Thất đột nhiên xoay người, không hề cố kỵ hỏi Tấn Ngưng vẫn đang suy ngẫm.
"Làm sao ngươi ..." Ta nhíu mày, hắn gọi thẳng quận chúa như vậy không phải bại lộ thân phận Tấn Ngưng sao, sơ suất quá, sao có thể lỗ mãng như thế?
"Người này nhất định đã biết ngài là quận chúa." Tam Thất nhìn Tấn Ngưng, chậm rãi nói, sau đó lại hỏi, "Quận chúa có gặp qua người này hay không?"
Nam tử trẻ tuổi lúc này cũng đang nhìn chằm chằm quận chúa, trong mắt tràn ngập cừu hận.
"Gặp qua." lần này Tấn Ngưng không nghĩ nhiều, gật gật đầu khẳng định, "Ta đã thấy."
"Cũng biết thân phận người này?" Tam Thất tiếp tục hỏi.
"Nhớ không được." quận chúa lắc đầu, rồi đột nhiên tiến về phía trước, hướng nam tử trẻ tuổi kia hỏi: "Ngươi là vì ta mà đến phải không?"
"Quận chúa tinh tường, biết thiếu gia đây vì ngươi mà đến." Nam tử trẻ tuổi rốt cục mở miệng, không chỉ tự xưng "Thiếu gia", nói xong còn khinh thường toẹt một tiếng, trên người đầy mùi ăn chơi trác táng.
"Ngươi là ai?" Lúc này chân mày Tấn Ngưng giãn ra không ít, tuy biết đối phương là vì nàng mà đến, nhưng thanh âm lại không chút nào sợ hãi. Nhìn quận chúa tuy gầy yếu nhưng vẫn thẳng tắp thân mình, ta cảm nhận được trong nội tâm của vị nữ tử này, là tàng ẩn sự kiên cường.
"Quận chúa không cần nhớ ta là ai." nam tử trẻ tuổi cười khẽ, khóe miệng nhếch lên quỷ dị, "Chỉ cần biết, ngoại trừ ta, trong rừng kia vẫn có kẻ đang tìm ngươi."
"Các ngươi có mục đích gì?" Quận chúa khẽ mở môi đỏ mọng cao giọng hỏi, hoàn toàn không để tâm tới "kẻ khác" mà đối phương nhắc tới, trong khi ta đứng bên cạnh nàng thì lại cực kỳ lo lắng.
"Làm Tấn Thiên Khải phải rơi đầu!!!!" Nam tử trẻ tuổi đột nhiên rống to, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa, Nhị Tứ tức thì tăng thêm lực độ, không cho hắn thoát khỏi chân mình.
Thân mình quận chúa run lên, cả người lui về sau, ta bước lên đỡ lấy bả vai nàng, lại nhìn thấy Tấn Ngưng sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ bình tĩnh đã không còn.
Tấn Thiên Khải là phụ thân của Tấn Ngưng, cũng chính là Vương gia, người bị vu tội cướp ngôi.
"Ngưng nhi..." Ta nhẹ giọng hỏi, Tấn Ngưng chỉ lắc lắc đầu, tay trái lặng lẽ nắm chắc ống tay áo ta. Nắm lấy bàn tay nàng giờ phút này đã lạnh như băng, ta dùng nhiệt lượng trong tay mình sưởi ấm cho nàng. Tấn Ngưng hướng ta mỉm cười, vẻ trấn tĩnh hồi phục lại, nàng tiếp tục hỏi: "Phụ vương ta cùng ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao làm vậy?"
"Không oán không cừu??" Nam tử trẻ tuổi trừng to mắt, bộ dạng kinh ngạc, rồi sau ngửa mặt cuồng tiếu, thét lớn, "Hảo một cái không oán không cừu!! Ha ha ha ha ha..." Hắn giống như kẻ điên, cười một cách điên dại, thậm chí chảy cả nước mắt, nhìn hắn ngạo mạn như vậy ta thực khó chịu.
"Nơi đây không nên ở lâu." Tam Thất đột nhiên nói, dù không lớn hơn tiếng nam tử trẻ tuổi cười, nhưng ta cũng nghe được rõ ràng, "A Thành, trước tiên ngươi đưa quận chúa vào miếu đi."