Sau khi Bạch Đái lão nhân rời đi một ngày —— thứ lỗi cho ta Diệp nhi, để ta mạo muội dùng cái tên này gọi cha ngươi —— ta chính thức nói với Hùng Thập Đại việc ta cùng quận chúa cũng sẽ rời đi. Không nghĩ tới từ lúc đó hắn lại cứ quấn quýt ta không rời, chung quy lại đúng là ta với hắn tình cảm suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau, tựa như gà với vịt.
"Thanh kiếm này, rất nặng phải không?" Quận chúa hỏi, trên mặt thoáng chút không đành lòng.
Ta lắc đầu, tiện đà thở dốc một hơi: "Một chút cũng... không, nặng." Sau khi nói ra miệng rồi, chính mình lại cảm thấy nó đúng thực là rất nặng. Cái kiếm này... hơn nửa buổi sáng đè nặng trên lưng ta, trước khi đi, Hùng Thập Đại đã tặng ta. Theo lời hắn nói, đây là lễ vật kết bái của người làm ca ca như hắn tặng. Có ba công dụng, thứ nhất là có thể làm vật phẩm làm quen sau này, tuy ta chẳng rõ bộ dạng ta có gì không tốt để giao tiếp, mà hắn phải cần một thanh kiếm để xác nhận thân phận ta; hai là nếu ta cùng quận chúa trên đường gặp được bằng hữu, thấy thanh kiếm này của Hùng Thập Đại, sẽ không làm khó dễ chúng ta; ba là có thể dùng để phòng thân.
Về cái công dụng phòng thân, ta thực cảm thấy hoài nghi, thanh kiếm này thân cao đến ngang eo ta, khẳng định cũng vài chục cân nặng. Ta chỉ sợ trước khi chúng ta "trên đường gặp được bằng hữu", ta cũng đã bị thanh kiếm này đè chết rồi. Chính là, khi Hùng Thập Đại đem kiếm này giao cho ta, ta rõ ràng còn chứng kiến hắn "Vút vút vút" cầm kiếm khuya vài vòng... Đúng là chỉ có thể nói, người với người khác nhau rất lớn~
"Không bằng, chúng ta tới gốc cây kia nghỉ ngơi một lát đi." Quận chúa móc ra khăn tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng giúp ta lau mồ hôi trên trán.
Ta thật sự cũng chống đỡ không nổi nữa, ở dưới cái nắng mãnh liệt như vậy, trên lưng còn cõng cây kiếm mấy chục cân nặng đi hơn nửa buổi sáng, ta liên tục gật đầu đồng ý: "Vậy... cũng tốt..."
Sau một lúc lầm bầm chửi rủa Hùng Thập Đại dưới tán cây, ta chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thì quận chúa đột nhiên nói: "Kỳ thật, ngươi cũng rất ưa thích Hùng đại ca?"
"Cái gì?" Ta bật dậy nhìn chằm chằm quận chúa, ngươi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì ~
"Mặc dù bởi nói dối mà quen biết, nhưng cảm tình giữa cả hai dường như rất tốt." Quận chúa cười cười, ánh mặt trời tát lên khuôn mặt trắng nõn của nàng thật đẹp.
Sau khi bức bách chính bản thân mình phục hồi tinh thần, ta tấm tắc miệng: "Ôi chao, ôi chao, ngươi vậy là sai rồi. Đầu tiên, là bởi vì hắn muốn đánh cướp chúng ta, ta mới quen biết hắn; tiếp theo, toàn bộ hết thảy đều là do hắn đơn phương như thế, ta cũng không có yêu thích hắn."
"Thanh kiếm này thì sao, nhìn thế nào cũng thấy là cái không đáng lưu lại, chính là ngươi lại liều chết đeo nó trên lưng đã hơn nửa ngày." Quận chúa dùng ánh mắt "Ta nhìn thấu hết ngươi " nhìn ta.
"Cái này... Không phải hắn nói rồi sao, lỡ chúng ta gặp cường đạo khác, đến lúc đó còn có thể dùng làm bia chắn." Ta vội vàng ra vẻ như vô can nói.
"Ồ~" quận chúa lần này lại dùng ánh mắt "Ngươi không cần tiếp tục che dấu" tiếp tục nhìn chằm chằm ta.
"Hùng Thập Đại là một người rất tốt không sai, " ta không dám cùng quận chúa đối diện, chỉ cảm giác như đôi mắt nàng còn hơn trước nhìn ta chăm chú, "Bất quá, nam nhân này thoạt nhìn thực vui tươi, nhưng là cũng rất đáng thương..."
"Đáng thương?"
"A?" Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của quận chúa, ta nhớ tới nàng vốn không biết câu chuyện xưa của Hùng Thập Đại cùng Cầm Cầm, liền vội vàng tùy tiện nói sang cái khác, "Nga, không có gì, là ta nói Hùng Thập Đại đã lớn tuổi rồi, còn không cưới vợ, thật sự là đáng thương~ "
"Vậy còn ngươi?" Quận chúa đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Không phải là nghe không rõ, mà đây là câu hỏi ngoài ý muốn của ta.
"Không, không có gì." Quận chúa tựa hồ cũng ý thức được đây là câu hỏi không thích hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ta rốt cục vòng trở ra, nhìn không mục tiêu lên một mảnh cây cối.
Vậy còn ngươi?
—— Linh tính như điều quận chúa muốn hỏi là "Vậy ngươi định khi nào thì cưới vợ."
Không bằng, bây giờ nói cho nàng biết đi. Chính là bây giờ.
Trong đầu ta đột nhiên cảm thấy kích động.
Ta không cưới vợ, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau, tương lai là gả cho nam nhân. Cứ như vậy, trực tiếp nói cho quận chúa.
Chính là ngay lúc ta định hé miệng nói, một cảm giác không biết từ đâu, đến ngăn cấm ta, không muốn nói cho nàng, ít nhất bây giờ không nên. Đột nhiên, ta cảm thấy sợ hãi. Quan hệ giữa ta cùng quận chúa, thậm chí cả quan hệ cùng Hùng Thập Đại đều là nói dối mà tạo dựng lên.
Hay đúng hơn là, ngoại trừ sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, tất cả mọi người trên thế gian này đều là ta nói dối. Tuy rằng, nói dối cái này với những người khác mà nói cũng không có gì quan trọng, hay không sao cả, "Chúng ta tịnh không để ý ngươi là nữ nha." Có lẽ sẽ có người như vậy trả lời ta. Nhưng là, tâm vẫn sẽ như vậy mà đau. Vất vả che giấu thân phận của mình mười tám năm, kết quả chẳng có ích gì ư. Cho dù là sư phụ, hắn cũng sẽ nói " để thuận tiện cho ngươi ở trong y quán" mới khăng khăng để ta nữ giả nam trang.
Ta trước đây khi chưa đầy mười tuổi, đã có lần từng khóc chạy đến trước mặt sư phụ, hỏi hắn phụ mẫu vì sao đem ta vứt bỏ.
Sư phụ chính là chỉ nói một câu: "Ngươi không nên nghĩ là bọn hắn muốn từ bỏ ngươi, mà có thể là bọn hắn không còn cách nào khác."
Đây đúng là một lý do miễn cưỡng. chính là không hiểu vì sao cái lý do miễn cưỡng đó lại thuyết phục được ta. Không phải muốn vứt bỏ ta, mà bởi vì không còn cách nào khác thôi. Ta cũng từng gặp không ít chuyện bất đắc dĩ, vốn là mình cũng không muốn, nhưng cũng phải đau lòng làm. Cho nên, ta không có hận cha mẹ mình. Nhưng là, vẫn luôn muốn có người như cha mẹ ruột luôn sẽ để ý đến mình, dù là có sư phụ, cũng cảm thấy chưa đủ... Quả nhiên là ta quá tham lam a.
"Nhược Hề? Ngươi không sao chứ?" Đột nhiên nghe được thanh âm của quận chúa.
Sự chú ý của ta lại theo tầm mắt đến bên quận chúa, nàng vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
"Không có việc gì." Ta lắc đầu, sau đó nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên không.
"Dường như ngươi có tâm sự." Quận chúa trầm giọng nói.
"Là sao, có lẽ do đói bụng." ta hướng nàng làm cái mặt quỷ, "Chúng ta đi thôi, hẳn phía trước không xa có dịch trạm, tới đó, ta phải có một bữa cơm no đủ!" Ta thở hắt ra hạ quyết tâm.
"Ngươi thật là..." Quận chúa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.
Cho dù là vẻ mặt này, cũng rất đẹp a. Đột nhiên cảm thấy mình lại bắt đầu thất thần, liền vội vàng bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần lại, một hơi vác lên cây kiếm —— Chết tiệt, Hùng Thập Đại, ta không tha cho ngươi...