"Nàng nói hưu nói vượn gì đấy?!" Nhị cẩu tử lại một phen chặn vị phụ nhân kia.
"Ta không nói bậy." Phụ nhân được Nhị cẩu tử gọi là A Quyên vội nói, "Lúc ta rời đi, toàn bộ kinh thành ai cũng biết."
"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì..." Lúc này ta chỉ cảm thấy trong não trống rỗng, nhìn nhìn Nhị cẩu tử, rồi lại nhìn A Quyên, "Toàn bộ kinh thành biết cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Cái gì gọi là... Quận chúa điên rồi?
A Quyên thấy ta phản ứng như thế, liền thở dài nói: "Quận mã gia, quả nhiên ngài không biết. Nếu ngài biết, làm sao bỏ được để Tấn Ngưng quận chúa chịu khổ như vậy a?"
"Ngưng nhi nàng, nàng rốt cuộc làm sao?" Ta cảm thấy chính mình đang chạm vào một chuyện vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám đối mặt cùng.
"Hồi nửa năm trước, quận chúa vẫn không có chuyện gì..." A Quyên nói rồi, nhìn nhìn Nhị cẩu tử, "Khi đó nàng còn mỗi ngày đến quán trà chúng ta nữa, ngươi nhớ rõ không?"
Nhị cẩu tử gật gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, vừa nãy ta còn nói cùng quận mã gia. Nhưng sau khi quán trà đóng ta đến Vạn Khánh trấn này, chuyện mà quận chúa điên rồi căn bản là chưa có nghe... Nàng đừng nói bừa a!"
"Ta thật sự không nói bừa." A Quyên trừng mắt liếc Nhị cẩu tử, sau đó lại xoay đầu nhìn ta, "Lúc ấy quận chúa vẫn giống như không có chuyện gì, mặc dù không nói lời nào, chỉ thoạt nhìn hơi chút tiều tụy, nhưng vẫn là một người hảo hảo. Nhưng sau khi quán trà đóng, sẽ thấy quận chúa không bước ra khỏi quận mã phủ nửa bước, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân thì mỗi ngày đều đến quận mã phủ."
"Lúc mới đầu, chúng ta còn cho rằng đó là bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ. Trong kinh thành, lời hồ ngôn loạn ngữ nào cũng có, nghe mà thấy giận..." A Quyên dường như đang rất cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt ta, "Quận mã gia, thái độ làm người của ngài người nghèo chúng ta hiểu rõ nhất, những kẻ bịa chuyện kia đều là không có việc gì làm, toàn những cậu ấm chuyên gia gây chuyện, bọn hắn đều vì ghen tị với ngài nên mới..."
"Ngưng nhi rốt cuộc làm sao?" Những điều đó ta đều không để ý, ta chỉ để ý đến một người.
"Ngươi biết Phúc Tử chứ?" A Quyên nhìn về phía Nhị cẩu tử, "Chính là gia đinh ở quận mã phủ, đại nhi tử hàng xóm chúng ta."
Ta nhớ được, trong quận mã phủ đích thật có một gia đinh tên Phúc Tử.
"Phúc tử đang làm gia đinh trong phủ ngài..." Nàng đối với ta nói, "Hắn nói với chúng ta, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân căn bản không phải đang chuẩn bị hôn sự, mà trước khi quán trà của chúng ta đóng cửa, vào ngày quận chúa vừa mới quay về kinh... Nàng, nàng..."
A quyên thở dài: "Nàng muốn treo cổ tự sát!"
Treo cổ tự sát.
Ta cảm thấy thân thể của mình như đang nhũn ra, những lời kia tựa như chuyện cười.
Không nén được cười cười, ta nhẹ giọng nói: "Tuyệt đối không có khả năng, Ngưng nhi không có khả năng muốn tìm cái chết."
A Quyên không nghe thấy lời ta nói, nàng tiếp tục thuyết: "Sau đó có hạ nhân kịp thời phát hiện, mới cứu được nàng về. Ta nghe Phúc Tử nói, từ sau đó quận chúa không hề rời đi quận mã phủ, chỉ mỗi ngày ngồi trong hậu viện, cũng không cho hạ nhân ở bên mình, thậm chí cả Tấn vương gia cùng Tề tướng quân cũng không thể tới gần nửa bước. Rồi sau đó nữa, ngay cả hậu viện quận chúa cũng không nguyện đi, cả ngày ở trong phòng."
"Không đúng." Nhị cẩu tử lắc đầu, "Hồi đó, quận chúa còn mỗi ngày đến quán trà chúng ta..."
"Đó là chuyện sau này!" A Quyên mặt nhăn nhíu, "Kỳ thật chúng ta đều thực hồ đồ, Phúc Tử nói khi quận chúa đến quán trà chúng ta... Ai, lúc đó quận chúa kỳ thật cũng đã... Đã điên rồi."
Đã... Điên rồi?
Ai điên rồi? Tấn Ngưng? Không có khả năng... Không thể nào là nàng.
"Phúc Tử nói, quận chúa càng ngày càng bất thường. Có hôm trời tối, nàng đột nhiên ở trong phòng tự mình cãi lộn, còn quẳng ném đồ đạc lung tung, hay lật bàn... Cả ngày vừa cười vừa khóc, căn bản là thần chí không rõ. Nàng còn thường thường nhắc tới..." A Quyên nhìn nhìn ta, thở dài một hơi, "Thường thường nhắc tới tên quận mã gia. Nói ngài muốn trở về, mọi người mau mở cửa cho ngài. Còn nói ngài tại sao chạy đi hái thuốc cũng không nói một tiếng, thậm chí lâu như vậy cũng không trở về... Nhưng mọi người đều biết, lúc đó ngài đã sớm không còn ở kinh thành. Sau này, mỗi khi trời tối đều như vậy, không ngừng nghỉ. Tấn vương gia lo lắng đến cả đầu bạc trắng, Tề tướng quân cũng không dễ chịu gì, quận chúa mỗi khi thấy hắn, chết cũng không chịu cho Tề tướng quân đến gần nửa bước... Làm sao còn thành hôn được?"
Nàng đang nói tới ai vậy? Ta chỉ biết là, người này tuyệt đối không thể nào là Tấn Ngưng, tuyệt đối không thể.
Chỉ nghe A Quyên nói tiếp: "Nhưng quận chúa lúc ban ngày, đôi khi vẫn thực thanh tỉnh. Như lúc tới quán trà chúng ta, Phúc Tử nói bọn hắn muốn ngăn cũng ngăn không được. Còn nói Tấn vương gia tìm rất nhiều đại phu về cho quận chúa, nhưng bọn hắn đều nói bệnh của quận chúa vốn không cách nào trị hết... Phúc Tử nói sau khi quán trà đóng, quận chúa đột nhiên không còn ầm ĩ, cũng không náo loạn. Tấn vương gia cao hứng nghĩ quận chúa đã hết bệnh rồi, nhưng không phải a! Có một buổi tối, một hạ nhân đưa trà đến phòng quận chúa, đã nói nhìn thấy quận chúa ở trong phòng tối đen, đi tới đi lui. Hỏi nàng đang làm gì vậy, nàng nói... Nói cái gì nhỉ?" A Quyên dừng lại một chút, dường như đang cực lực suy nghĩ.
"Không đúng." Ta cười lắc đầu, thấp giọng nói, "Ngươi nói căn bản không phải Ngưng nhi..."
"Đúng rồi." A Quyên đột nhiên nói, "Quận chúa nói nàng ở trong phòng bắt đom đóm."
Đom đóm.
Nghe được hai chữ này, tim của ta tựa như ngừng đập.
Người này... Đúng là nàng, đúng thật là... Tấn Ngưng.
Chính là người mà ta thương nhớ nhất trên đời.
"Nàng, nàng nói tất cả, đều là thật sao?" Ta nghe thấy Nhị cẩu tử hỏi.
"Đương nhiên là thật." A Quyên khẳng định, "Việc này ta nào dám nói lung tung?"
"Quận mã gia." Nhị cẩu tử xoay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt hắn kinh hoảng, "Quận chúa như vậy, tại sao ngài vẫn còn ở lại đây? Còn không mau..." Thanh âm của hắn giờ bất chợt tựa như phiêu đãng, mơ hồ phảng phất xung quanh, sau những lời đó điều gì ta cũng không nghe được.
Tại sao ta vẫn còn ở lại đây?
Đúng vậy, ta ở nơi này làm gì?
Ta... Ta vì sao lại ở nơi này?
Ta vì sao... không ở bên cạnh người kia?
Đã xảy ra chuyện gì, giữa ta cùng Tấn Ngưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong phút chốc thiên địa quay cuồng.
Ta cắn răng, cố để cho mình không ngã xuống, nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy bên tai có rất nhiều thanh âm ——
"Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."
"Nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
"A Thành, có một số việc không phải ngươi muốn như thế nào thì được như vậy."
"Ta cảm thấy đó không phải là yêu, mà là tàn nhẫn."
"Quận chúa, quận chúa, quận chúa, cái gì cũng là quận chúa! Ngươi không thể ngốc đến nước này..."
"Đây là căn cứ chứng minh ngươi yêu ta."
"Thừa dịp Ngưng nhi không ở đây, bây giờ ngươi... Ngươi đem lá từ thư này ký tên đi."
"Nguyên lai, yêu đối với ngươi mà nói, bất quá chỉ là một món đồ mà thôi, vung tay liền vứt đi được..."
"Ta tùy hứng lựa chọn ngươi theo ta qua một năm này, tùy hứng... Cho ngươi hứa hẹn không thể rời khỏi ta, tùy hứng quyết định cần... Tiếp tục yêu ngươi."
"Nhược Hề, ta yêu ngươi."
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Ta muốn thấy nàng, ta nhất định phải gặp nàng, ta nhất định phải...
"Quận mã gia! Quận mã gia, ngài làm sao vậy??" Ta nghe có người đang gọi.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Nhị cẩu tử và A Quyên đang vẻ mặt kích động liều mạng kêu ta.
"Ta phải về." Ta nói, cảm thấy nước mắt mình đang như mưa hạ xuống.
"Cái gì? Quận mã gia... Ngài..."
"Ta nói..." Ta đứng dậy, thân mình vẫn đang lảo đảo, "Ta nói ta phải về, ta muốn quay về bên nàng."
"Quận mã gia, cẩn thận, ngài làm sao vậy..."
"Ta phải về." Ta giãy khỏi bọn hắn nâng đỡ, "Ta nói, ta muốn trở về..." Bên nàng.
Vì cái gì, ngay cả lời ta cũng không nói được?
Vì cái gì, ngay cả đứng ta cũng đứng không vững?
Vì cái gì, mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ?
Bất chợt, một thân ảnh hồng sắc thoáng hiện cách đó không xa, đó là... Ai?
Sau khi ngã xuống, trong bóng đêm ta ngửi thấy được hương khí nồng đậm quen thuộc, và nghe thấy một hồi tiếng chuông vang lên.