Hoa Nguyệt Phong không biết mình chìm dưới nước bao lâu, y nín thở ngưng thần cố gắng hết sức ổn định linh mạch toàn thân nhưng chỉ trì hoãn được chút thời gian trước khi hàn khí bùng phát trong cơ thể.
Y cảm nhận rõ ràng lần phản phệ này khốc liệt hơn trước đó.
Năm đó y giao dịch với quỷ hồn ở Vân Châu, quỷ hồn chữa thương cho y, đồng thời dùng một đạo Tẩy tủy chú giúp y đột phá linh quan, nhờ vậy mới có thể nâng cao linh lực luyện thành thần công, trở nên bất khả chiến bại.
Chính miệng quỷ hồn đó nói với y: “Tẩy tủy chú là kỳ ngộ cũng là tai họa. Nó có thể giúp con người đạt tới đỉnh cao nhưng cũng có thể khiến con người rơi xuống địa ngục. Nó sẽ ăn mòn linh mạch ký chủ từng chút một. Linh lực của ký chủ càng mạnh thì kết cục sau cùng sẽ càng thảm.”
Hoa Nguyệt Phong biết với thực lực hiện tại của mình thì một khi Tẩy tuỷ chú giáng xuống, y sẽ phải chịu phản phệ dữ dội gấp mấy lần sức mạnh của bản thân. Linh lực của y vốn là đỉnh phong trong Lục giới, không ai trên thiên hạ có thể cứu rỗi y.
Sinh tử kiếp của y sắp tới rồi, vào đêm trăng tròn tiếp theo y sẽ bạo thể mà chết.
Thời gian của y chẳng còn nhiều nữa rồi……
Hoa Nguyệt Phong cố ngồi dậy từ trong hồ nước, gắng chịu đựng sự lạnh lẽo khi đứng lên mà thay y phục.
Sắc mặt y không được tốt lắm, tuy đẹp đẽ nhưng cũng tiều tụy không kém. Y khoác áo ngoài rồi đi chân trần rời khỏi mộc thất, tiến tới hướng tẩm điện.
Càng về đêm màn sương trong không khí càng dày đặc khiến trời lạnh hơn rất nhiều.
Y chỉ mặc một kiện áo mỏng choàng lấy ngực, bụng và phần đùi, còn tay chân với mặt lộ ra ngoài, lạnh đến mức trắng bệch không có huyết sắc.
Cơn đau ở bụng đã thuyên giảm đi một chút nên y vẫn còn sức đi lại. Y dọc theo hành lang bước tầm trăm trượng, cuối cùng cũng đến được cửa điện, mở ra bước vào.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, y cũng bình tĩnh hơn chút. Đóng cửa điện nghiêm chỉnh rồi đi đến bên giường, ngồi xuống.
Trán y vẫn còn lấm tấm mồ hôi lạnh khiến cho sắc mặt tái nhợt khó coi. Y gắng hết sức cũng không đứng vững được, phải chống tay vào thành giường, mấy giây sau vẫn mềm nhũn khụy xuống sàn.
Y cố gắng di chuyển cơ thể, nhấc chân lên giường rồi đắp chăn lại.
Lâm Chiêm cứ như một cái bếp lò nhỏ vậy, có hơi men nên càng phát nhiệt, ủ chăn siêu ấm rất thoải mái.
Hoa Nguyệt Phong tận lực nhích tới gần cậu, di chuyển thân thể sao cho ngực bụng dán sát vào đường cong sau lưng cậu, lấy nhiều hơi ấm nhất có thể. Tay y phủ lên vòng eo nhỏ, ôm sát cậu vào lòng.
Cả người Lâm Chiêm đầy mùi rượu, rất giống một con thỏ trắng nhỏ ủ mình trong vại, mềm thơm mà ngòn ngọt. Hoa Nguyệt Phong gục đầu làm ổ trong vai cậu, thưởng thức mùi hương của cậu, khát khao muốn hôn một cái.
Nhờ có lò sưởi hiệu Lâm Chiêm mà nhiệt độ cơ thể y mới từ từ tăng lên, đau đớn trong bụng cũng dịu đi khi độ ấm lên cao, chỉ trong chốc lát đã hết đau.
Hoa Nguyệt Phong dễ chịu hơn nhiều, sức lực cũng dần khôi phục, y càng có thể ôm chặt cậu hơn nữa.
Quả nhiên Lâm Chiêm là ngôi sao may mắn của y mà.
Hoa Nguyệt Phong uống chút rượu xong cũng hơi buồn ngủ, đợi thân thể khôi phục như ban đầu liền bị cơn buồn ngủ đánh gục, nhắm hai mắt bình yên nằm cạnh cậu.
Đã lâu rồi y mới lại được ngủ say như vậy, cũng đã lâu rồi không có một giấc mơ ngọt ngào đến thế….
…………
Gần tới bình mình, sắc trời dần sáng sủa hơn, không tới một canh giờ sẽ chuyển sang màu trắng xóa sáng bừng.
Màn đêm vẫn rất yên tĩnh, mặt trăng như là bánh xe bạc treo lơ lửng ở Tây Hoa cung, mảng sắc trắng trải dài miêu tả đường nét dãy hành lang.
Một đoàn ánh sáng đỏ rực tả ra từ trong cung, lan ra theo gió, tản mạn qua vài tòa đại điện.
Hoa Nguyệt Phong ngửi thấy mùi khét nên tỉnh lại, nhanh chóng nhận ra tình huống bên ngoài, biết rằng có người phóng hỏa muốn muốn thiêu cháy Tập Hoa cung.
Y vội vàng xuống giường mở cửa điện. Trong tích tắc một ngọn lửa lan đến trước cửa, lại mò theo đó cháy đến trong điện.
Lâm Chiêm vẫn đang say sưa ngủ không hay biết gì. Hoa Nguyệt Phong không đành lòng đánh thức cậu, bế ngang người lên rời khỏi điện.
Vừa ra khỏi cửa, mới phát hiện lửa đã nuốt trọn cả tòa Tập Hoa cung, nơi xa kia đã sụp xuống hóa tro, bị san thành bình địa.
Hoa Nguyệt Phong quét mắt một vòng, ngay sau đó nhảy lên không trung thoát khỏi biển lửa. Vừa bay được một khoảng không xa đã bị trận pháp trên đỉnh đầu ép xuống, buộc y phải ngưng tại chỗ.
Cùng lúc đó có rất nhiều bóng trắng xuất hiện xung quanh trận pháp, tất cả đều là tiên binh tiên tướng mặc ngân giáp. Trong số đó, có vệt xanh lục bắt mắt. Một người đứng khoanh tay, gật đầu đánh giá Hoa Nguyệt Phong.
Hoa Nguyệt Phong chú ý tới người kia, nhìn kỹ một chút liền nhận ra hắn là Thần Vương Lâm Huyền của Tiên giới, cũng là vương thúc của Lâm Chiêm.
Vốn nghe Thần Vương điện hạ không thích ầm ĩ, ẩn nấp hậu thế trăm năm nay, thiên hạ cũng chẳng hay biết tung tích người nọ.
Lần này xuất sơn, chắc là do có người báo Thái tử bị bắt đi cùng với việc Hành Vô bỏ mạng nên mới muốn đến đoạt mệnh y.
“Vốn tưởng rằng Thần Vương điện hạ thanh lãnh cao ngạo không để ý tới chuyện phàm tục, thế mà hôm nay lại đặc biệt đến đây, còn cố ý phá hủy Tập Hoa cung của ta thành như vậy? Ta còn đang tự hỏi xem thiên hạ này kẻ mời được Thần Vương điện hạ sẽ có bao nhiêu thể diện đây?”
Lâm Huyền từ trên không trung hạ xuống, xuyên qua ngọn lửa đứng trước thân ảnh Hoa Nguyệt Phong một trượng. Hắn nhìn Lâm Chiêm đang ngủ yên trong tay y, thấy cậu không có gì đáng lo ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tập Hoa cung chủ Hoa Nguyệt Phong, thanh danh ngươi vang vọng Lục giới, ta lánh đời trăm năm nay còn nghe danh được hào của ngươi. Hôm nay được thấy quả nhiên là như đồn đại, một tên ma đầu làm việc quyết tuyệt!
Ngươi bắt cóc Thái tử Tiên giới, giết chết Tiên quân của Tiên giới, tội nghiệt đầy đầu, ta thân là Tiên giới Thần Vương không thể thấy vậy mà vẫn ngồi yên được. Hôm nay ở đây hạ chiến thư cùng ngươi, từ nay về sau, ngươi là tử địch cả đời của ta, nếu ngươi phạm ta, ta tuyệt sẽ không nương tay!”
Lâm Huyền tiếp tục tới gần y, đam tiên binh tiên tướng cũng bay xuống từ không trung, bao vây ba vòng xung quanh Hoa Nguyệt Phong, ngăn chặn lối đi của y.
“Ngươi bắt chất nhi của ta đến Tập Hoa cung của mình, rốt cuộc muốn mưu tính điều gì? Thái tử của Tiên giới ta há có thể rơi vào trong tay ma đầu nhà ngươi? Còn không mau giao ra đây! Hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tha ngươi!”
Hoa Nguyệt Phong nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn bỗng thấy buồn cười, tủm tỉm cười nói: “Ngươi thân là vương thúc của Điện hạ, lúc ngài ấy bị Hành Vô cưỡng ép thì không ra tay, lúc bị tướng quân suýt giết chết ở Tiên cung cũng chẳng thấy mặt. Ngươi mặc kệ Tiên giới đối xử với ngài ấy ra sao, vậy mà còn dám kiêu căng ngạo mạn đối chất cùng ta, ngươi là cái thể loại vương thúc chó má!”
Sắc mặt Hoa Nguyệt Phong chợt trầm xuống, Toàn thân sát khí cuồn cuộn đánh thẳng về phía đám người. Tiên binh Tiên tướng phút chốc ngã lăn ra đất, Lâm Huyền cũng bị thổi cho đứng không vững, suýt chút lui bước.
“Hoa Nguyệt Phong! Ai cho phép ngươi nhục mạ bổn vương hả? Nếu ngươi nhất quyết không giao Thái tử ra đây thì hãy nếm thử thiên la địa võng của ta đi! Cho dù ngươi có là cửu thiên thần ma đi chăng nữa thì cũng đừng hòng thoát khỏi lưới trời!”
Lâm Huyền nhảy lên không trung, phất tay một cái khởi động trận pháp, thoáng chốc một mảnh ánh sáng tỏa ra trên đỉnh đầu Hoa Nguyệt Phong, phô khai như một vòng trăng bạc.
Trận pháp chịu chỉ dẫn của chú thuật, mây trên trời tụ lại rồi hóa đen sì, giáng xuống mưa giông.
Quanh thân Hoa Nguyệt Phong tỏa ra hồng quang lấp lánh, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô che chắn y và Lâm Chiêm.
Mây đen áp đỉnh, kèm theo mưa gió đột ngột nổi lên, cuồng phong như vô số bàn tay xé rách thiên đỉnh, chia cắt đất trời.
Hoa Nguyệt Phong ổn định thân mình trong gió, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạch điện chập chờn trên mây. Bầu trời vang lên một tiếng nổ vang, hàng trăm luồng điện hiện ra trước mắt xâm nhập vào trận pháp, hóa thành một cỗ sức mạnh khát máu.
Ngay lập tức trận pháp lan ra mấy trăm dặm như thể muốn bao phủ toàn bộ đất trời, hóa thành món đồ chơi cỏn con dưới tay nó.
Lâm Huyền bay lên phía trên trận pháp, ngay khi hắn phất tay một cái, dòng điện lập lòe như từng lớp mạng nhện dày đặc bao phủ hết đường đi của y.
Đây chính là trận pháp thiên la địa võng, phàm đã vào trận, tuyệt không một đường sống.
“Hoa Nguyệt Phong, mạng ngươi chủ âm sát, là tai họa của thiên hạ, hôm nay ta thay mặt chúng sinh thu thập tên nghiệp chướng nhà ngươi! Ngươi mau chịu chết đi!”
Dòng điện bắn xuống từ trận pháp như từng cây thương dài, nhằm đoạt mạng mà lao đến nhắm chuẩn vào người y, bổ ngay trên đầu.
Y nhanh chóng chìm trong bạch quang chói mắt, hoàn toàn không rõ bóng dáng.
Lâm Huyền thừa thắng xông lên, dẫn theo tia chớp trên mây đồng loạt phóng xuống.
Thoáng chốc điện lưu như hàng ngàn sợi chỉ bạc, dệt thành một “kén điện” khổng lồ bao quanh lấy y, rồi như chực chờ sẵn mà đánh thẳng xuống.
Tiếng nổ ầm làm chấn động núi cao, vang tận mây xanh, như trời sắp sập tới nơi, Thiên Đình như thể sụp xuống.
Với một kích cuối cùng này, mấy trăm dặm dãy núi dưới Tập Hoa cung lập tức san thành bình địa.
Nước sông tràn lan, thiên hỏa chợt hạ, đem nhân gian phía dưới hóa thành lò luyện ngục. Trong chớp mắt huỷ diệt mấy chục tòa thành trì, tử thương mấy trăm vạn oan hồn, máu chảy thành sông……
Sau khi tia chớp dần hoàn toàn biến mất, có thể thấy một bóng hình quỳ một gối trên mặt đất, ngước mắt hung tợn trừng phía Lâm Huyền.
Hoa Nguyệt Phong ôm lấy thân thể Lâm Chiêm, xung quanh là hàng trăm ngàn chiếc ô rách toác đã che chở cho hai người qua một kiếp này.
Hoa Nguyệt Phong đứng dậy, lập tức di hình đổi ảnh bay đến trước người Lâm Huyền, quanh thân sát khí ngập trời đánh văng hắn.
Hắn ngã lăn ra mặt đất cách đó trăm trượng, hộc máu một bò dậy. Hoa Nguyệt Phong lại phóng một truy kích đến, ngưng kết linh khí thành ngàn vạn lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía nọ, cuối cùng làm hắn bị trọng thương, hất người văng từ trên không trung xuống đất, không đứng dậy nổi.
“Ngươi…… Ngươi thế mà không chết!”
Lâm Huyền vùng dậy từ bãi máu, hắn không dám tin sức mạnh của y lại cường đại đến vậy, dù có tế ra trận pháp độc nhất thiên hạ cũng không nề hà gì đến đến tính mạng của y!
Hoa Nguyệt Phong ôm ngang người Lâm Chiêm, tuy rằng cậu say rượu nên ngủ quên trời đất, nhưng nghe thấy động tĩnh lớn như vậy cũng bắt đầu xao động, nằm trong lòng y ngọ nguậy cơ thể, nhíu mày co người lại.
Hoa Nguyệt Phong nâng gối cậu lên trước ngực, dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ sau lưng, mềm giọng nói: “Điện hạ cứ an tâm ngủ đi, mọi chuyện đã qua rồi, không sao đâu, đừng sợ, có ta ở cạnh ngài.” xỉu
Dường như Lâm Chiêm nghe được những gì y nói, ừm hừ một tiếng, rúc vào lồng ngực y tìm một vị trí thoải mái hơn ngủ tiếp.
Hoa Nguyệt Phong từng bước đi đến trước mặt Lâm Huyền, đứng thẳng người trịch thượng nhìn xuống, thấy bộ dàng chật vật toàn thân be bét máu của hắn thì nực cười chết được.
“Ta niệm tình ngươi là vương thúc của ngài ấy mới giữ mạng cho ngươi, nhưng chỉ lần này thôi. Nếu sau này ngươi còn dám đắc tội, ta sẽ giết không nương tay!
Ngươi luôn miệng nói ngài ấy là chất nhi của mình, thế nhưng trước nay chưa từng coi trọng ngài ấy, ngươi chỉ lấy cớ để thảo phạt ta mà thôi.
Nếu đã thế, từ nay ngài ấy không liên can gì đến ngươi, cũng không còn là Thái tử của Thiên Đình nữa. Về sau ngài ấy chỉ thuộc về một mình ta, ngươi chớ có vấy bẩn!”
Hoa Nguyệt Phong ôm chặt thân hình trong lồng ngực, xoay người bước qua đống hài cốt ở Tập Hoa cung, biến mất giữa màn đêm mù sương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT