Đứa trẻ kia lảo đảo đứng lên, vừa khóc thút thít vừa đi tới hướng Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong. Người nó trần như nhộng, chân tay cứng ngắc không được linh hoạt cho lắm, bước đi lắc lư, mỗi lần loạng choạng đều khiến người ta thót tim.

Nó là một bé trai, tóc ngắn đen nhánh phất phơ trong gió, khuôn mặt non nớt tràn đầy hoảng sợ và bất lực, hai mắt mông lung nhìn chằm chằm vào hai người. Nó duỗi cánh tay ngắn đầy thịt của mình ra, như thể tìm thấy một nơi nương tựa ấm áp, một bên ê a kêu to một bên chạy chậm về phía Lâm Chiêm.

Một tia sáng màu tím yếu ớt tỏa ra từ cơ thể nó, bao trùm toàn thân, đồng tử cũng vì chạy vội và kích động mà biến thành màu tím yêu dị. Cơ thể nó đột nhiên trở nên khác thường, màu da bên ngực thâm đi, càng tiến gần càng hiện rõ.

Một lúc sau, khuôn ngực trắng nõn giăng đầy chú ấn màu tím, như cây tử đằng vươn ra khỏi vai, nở rộ trước ngực. Con ngươi màu tím của nó sáng ngời, đẹp đẽ như tinh thạch, trong trẻo lại có thần lực mị hoặc, khiến người ta vừa nhìn đã yêu, sinh lòng thương tiếc.

“Hức…. huhu…”

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chiêm, phát ra tiếng nói khó hiểu. Dường như Lâm Chiêm tỏa ra một loại cảm giác thân thiết tự nhiên, nhóc cọn vừa thấy cậu tươi cười, nước mắt lã chã lập tức ngừng lại, vẻ sợ hãi trên mặt bỗng chốc tan thành mây khói, tức khắc học theo cong cong khóe miệng.

“Chào con.”

Lâm Chiêm thấy nó cười thì tâm cũng hóa nước, một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy sao có thể không khiến người ta yêu thích chứ? Từ nhỏ cậu đã thích mấy đứa nhóc ngoan ngoãn, mặc dù không giỏi chơi đùa nhưng vẫn luôn nhìn chúng và mỉm cười chào hỏi.

Tính cách không đổi, trái tim nhân hậu trong sáng, tuy thấy đứa trẻ kỳ quái nhưng vẫn không kiềm được suy nghĩ muốn lại gần.

Nó là sinh mạng sống sót sau ngọn lửa, là một tinh linh yêu dị bất tử, hầu hết dấu hiệu cho thấy đây là một người bí hiểm. Nhưng vừa nhìn đã mềm lòng, bị đôi mắt sâu thẳm thu hút, vô thức đưa tay về phía nọ.

Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nắm chặt một ngón của cậu, thật sự rất chặt. Đôi mắt mơ hồ ngước lên nhìn Lâm Chiêm, dường như đã quên hết mọi chuyện vừa xong, thoải mái tươi cười.

“Ô a….a a….”

Nhóc con ê a kêu lên, níu níu đầu ngón tay của cậu, Lâm Chiêm thuận thế ngồi xuống, nâng tay kia lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen ngắn ngủn, mềm mại của nó.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Lâm Chiêm ôn nhu trấn an.

Tóc của đứa trẻ mềm như bông gòn, vừa chạm vào tim đã như muốn tan chảy. Lúc cười bên má lõm nhẹ hai lúm đồng tiền, khuôn mặt hồng hào đấy thịt khiến người ta xấu xa muốn nhéo vài cái.

Hoa Nguyệt Phong cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Chiêm, nhìn kỹ đứa nhỏ thật lâu, giữa mày nhíu lại: “Em cũng biết nó là ai sao?”

Lâm Chiêm nhìn lại Hoa Nguyệt Phong, thấy sắc mặt y có chút nặng nề, trái tim ẩn ẩn linh cảm, “Có thể sống sót trong đám cháy một cách an toàn thì chắc chắn không phải người thường. Chú ấn khắp người nó giống như dấu vết phong ấn còn sót lại. Liệu có phải là một tiểu yêu quái hay tinh linh gì đó không nhỉ?”

Có vẻ khi nói chuyện nhóc con bị dọa sợ, nó vừa liếc Hoa Nguyệt Phong một cái liền xoay người nhào vào lòng Lâm Chiêm, dựa vào lồng ngực người nọ, con mắt lặng lẽ hé ra khỏi cánh tay của cậu, cẩn thận nhìn nhìn Hoa Nguyệt Phong.

Lâm Chiêm nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại, vòng tay ôm chặt lấy người, cổ tay áo to rộng từ trên vai che khuất làn da của nó, như thể muốn nói rằng nằm trong lòng cậu rất an toàn, không phải sợ.

Hoa Nguyệt Phong nhìn thẳng vào nó, nhướng một bên lông mày, không hiểu sao sắc mặt y trở nên khó coi. Khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói: “Bộ dạng kỳ quái vừa rồi của nó giống y như lúc em thức tỉnh thần hồn, ta cũng đoán chắc được thân phận của nó. Đồng tử màu tím là tượng trưng cho linh hồn của Thần tộc, Có lẽ mảnh vỡ chúng ta cần tìm là đây.”

“Kính Linh có thể chuyển thế hóa người, mảnh vỡ cũng làm được à? Vậy là trên đời này có lẽ có rất nhiều người chuyển sinh từ Minh Kính giống chúng ta sao?”

Sau khi Lâm Chiêm tỉnh lại liền quấn lấy Hoa Nguyệt Phong đòi thuật lại chuyện của mấy ngày đã qua, lúc đó cậu mới tìm ra thân phận của bản thân, biết mình giống với Hoa Nguyệt Phong, đều là hóa thân của Kính Linh.

Vốn dĩ cậu cho rằng trên đời này chỉ có bọn họ là người chuyển sinh, tới khi đứa nhỏ này xuất hiện mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như vẫn tưởng.

Hoa Nguyệt Phong trầm mặc một lát, nhìn sự ngập ngừng trong mắt Lâm Chiêm, thở hắt ra, âm điệu thấp đi: “Chưa chắc. Chú ấn trên người nó là chú diệt thần, nhất định là có người cố ý bày trò, chuyện nó xuất thế có lẽ cũng là một âm mưu nào đó.”

Tầm mắt chuyển hướng tới mặt của đứa trẻ, bỗng chốc phát hiện con ngươi tím đã lặng lẽ  trở lại thành màu đen sâu thẳm, những vết tích lỏa lồ kì lạ trên da cũng theo đó biến mất, làn da trắng nõn như cũ.

“Kính Linh có thể chuyển sinh hóa người, có cơ duyên gặp được mảnh vỡ sở hữu linh lực cường đại cũng không tồi. Nhìn nó thế này thì chắc mới hóa hình được mấy ngày, em xem nhóc con ngay cả lời nói cũng bập bẹ.”

Hoa Nguyệt Phong nâng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào giữa mày nó, nhóc con có chút sợ hại, rúc vào trong lồng ngực Lâm Chiêm, hoàn toàn giấu cái đầu nhỏ vào xiêm y của cậu.

Hoa Nguyệt Phong có vẻ không hài lòng, chút ghen tị trong lòng lặng lẽ dậy lên, bĩu môi nhàn nhạt hừ một tiếng, “Rõ ràng em với ta cùng là hóa thân của Minh Kính, thế mà lại thân cận với thằng nhóc như vậy, thật bất công.”

Lâm Chiêm thấy bộ dạng ăn thua của y thì buồn cười, ôm sát cơ thể của đứa nhỏ, lặng lẽ biến ra một bộ xiêm y bọc lấy người nó, xong xuôi mới buông tay ra, lồng xuống dưới hai tay nó bế lên.

Nhóc con tựa vào đầu vai cậu y y ô ô, đột nhiên có chút bồn chồn, hai má áp vào cổ Lâm Chiêm như đang sợ hãi.

Cùng lúc đó một phương trời vô cớ nổi lên âm phong, xộc thẳng vào mặt, thổi bay vạt áo của hai người, vang lên tiếng sột soạt.

Một tia sáng xanh từ cuối chân trời tới gần, nguyên lai là một thanh phi kiếm phóng tới, nhằm thẳng vào tim đứa trẻ. Như thể nó cảm nhận được sự thù địch, lại bắt đầu khóc nấc.

Lâm Chiêm chỉ đành dỗ dành, Hoa Nguyệt Phong thì ngược gió mà lên, lắc mình vọt tới phía trước thanh kiếm, trong nháy mắt dùng hai ngón tay ngăn lại, rơi xuống mặt đất.

“Ngươi đã tới rồi thì việc gì phải lén lút, ra đây ta diện kiến xem là thần thánh phương nào, dám diễu võ dương oai trước mặt của Hoa Nguyệt Phong đây?”

“Ra là nghiệp chướng nhà ngươi!” Một giọng nói giáng xuống từ trên cao, trong giây lát tách ra một khe hở trên màn trời, một bóng người xuyên qua mây xanh, lao xuống như là thiên thạch.

Sát khí tiêu tán trên không trung, gió âm hàn cuốn ra từng đợt sóng khí, chụp xuống quanh thân Hoa Nguyệt Phong, khí thế uy nghiêm, quả thực có chút chấn động.

Người nọ nhanh chóng đứng trước mặt Hoa Nguyệt Phong, trên người khoác áo bào xanh, khí chất bất phàm. Hắn cùng lắm chỉ là một đại thanh niên như y, dung mạo thượng giai, mặt mày anh khí bức người, thêm cơn thịnh nộ, mày kiếm dựng ngược càng hiện lên vẻ dữ tợn.

Chưa lộ diện đã phát ra âm thanh sắc bén, rõ ràng là thấy chướng mắt, xem thường Hoa Nguyệt Phong. Thấy y dễ dàng đánh gãy kiếm thế của mình, trong lòng vô cùng không vui, lập tức triệu hồi bội kiếm chĩa vào trước ngực Hoa Nguyệt Phong, có y so đo.

“Nghe đại danh đã lâu, chiêu vừa rồi của ngươi cũng khá thú vị, nhưng ta không sợ!”

Nam tử hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Lâm Chiêm trên mặt đất cùng với đứa nhỏ trong lòng, sắc mặt càng thêm khó coi, “Ngươi thừa biết đứa trẻ kia được Hoa quỷ ở Lân Sơn nuôi lớn, ác chú khắp người, có sức mạnh diệt thế! Nó mới xuất thế mấy ngày đã phá hủy hơn mười vạn sinh mạng trong Nguyệt thành ta. Nếu còn dám bảo vệ nó, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi ra cùng đền tội!”

Kiếm phong xuất kích, nhanh như chớp lao tới, ánh sáng màu lam trong nháy mắt thịnh phóng, nuốt chửng toàn bộ thân thể Hoa Nguyệt Phong. Dưới sát khí cường đại cùng với linh lực, cơn lốc theo sau hắn tiếp cận thổi quanh Hoa Nguyệt Phong, vạt áo y tung bay như đóa sen đỏ.

Y vẫn bất động.

Mãi đến khi mũi kiếm lướt qua trước mắt, y mới nhanh chóng đập vào một bên kiếm, lập tức nó lệch hướng đâm thẳng vào khoảng không.

Hoa Nguyệt Phong xoay người, một luồng khí tức cuồn cuộn nhanh chóng dập dờn tràn ra, như làn sóng quái dị đập trúng ngực hắn, nam tử còn chưa hoàn hồn thì thân thể đã bị đánh bay mười trượng, chỉ đành điều tức tái chiến.

“Nghe đồn thành chủ Lam Diệu của Nguyệt thành có kiếm pháp từng chiêu xuất thần, hôm nay lĩnh giáo, danh bất hư truyền.”

Hoa Nguyệt Phong khoanh tay đứng, cong môi cười.

Nam tử kia khẽ cười một tiếng, không hề lo lắng.

“Ma đầu nhà ngươi cũng danh bất hư truyền, quả nhiên có vài phần bản lĩnh! Ta biết ngươi là Kính Linh chuyển thế, có tâm che chở đứa nhỏ hóa thành từ mảnh vỡ của Minh Kính, nhưng ngươi cần phải biết, đứa nhỏ này đã bị Hoa quỷ luyện hóa, tâm tính không thuần! Nó lấy sức mạnh của bản thân ra phá hủy Nguyệt thành, chắc chắn không phải người tốt đẹp!

Cho dù hôm nay ngươi muốn bảo vệ với mục đích gì, ta cũng sẽ liều mạng giết nó báo thù cho các oan hồn trong Nguyệt thành của ta! Kẻ nghiệp chướng này tuyệt đối không thể giữ lại!!”

Lam Diệu tích tụ linh lực toàn thân vào đầu kiếm, ánh sáng màu lam nhàn nhạt lập tức nhấn chìm chuôi kiếm, hóa thành một cỗ lực lượng phi thường tràn ngập quanh người.

Liệt phong trợ thế, sát khí tụ lực, đây giống như một kích liều mạng cuối cùng của hắn.

Nhưng ngay lúc mấu chốt hắn muốn xuất thủ, chân trời đột nhiên sáng ngời bốn phía, ánh sáng trắng xa xôi như ngàn đóa hoa sen nở rộ, từ từ trôi tới Thiên Đình.

Ngay sau khi ngọn đèn bừng lên là một tiếng cười mỉa sắc nhọn quái dị, vô duyên vô cớ như thiên âm khuếch tán trong thành trì đổ nát, cực kỳ rõ ràng.

Đứa trẻ nghe tiếng cười thì vẻ mặt đột ngột thay đổi, toàn bộ cơ thể lại một lần nữa được bao bọc trong ánh sáng màu tím, tỏa ra lấp lánh. Nó đột nhiên khóc lớn, đôi mắt ngập nước lại hóa thành một màu tím tươi đẹp.

Như thể đột nhiên nó bị lực lượng nào đó khống chế, Lâm Chiêm trơ mắt nhìn chú ấn đã mất ở người nó lại giăng đầy, lúc này lan đến cả mặt cùng với tứ chi, nuốt chửng toàn thân.

Không hiểu sao trong cơ thể nó có một luồng năng lượng khổng lồ, nó liều mạng giãy giụa những vẫn phải rời khỏi vòng tay của Lâm Chiêm, bay thẳng lên không.

“Không! Đừng!”

Lâm Chiêm cảm thấy không ổn, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy đứa trẻ đứng giữa không trung, dưới chân xuất hiện rất nhiều hoa, lập loè ánh sáng đỏ đậm. Nó dẫm lên trên dị hoa, đặt mình trong âm phong cùng với tà khí quỷ dị.

Nó mở to con mắt màu tím, nhìn xuống ba người trước mặt. Càng khóc càng lớn, đồng thời khóe miệng cũng cong lên bày ra gương mặt tươi cười, chợt lộ ra biểu tình âm trầm, uy hiếp mười phần.

Tiếng cười vọng trong không khí hết lần này đến lần khác ngày càng sắc nhọn đáng sợ, giống như lệ quỷ vui vẻ thưởng thức trò vui, không chờ nổi muốn mở màn ngay.

—— Nhưng tiếng cười không phải từ đứa trẻ kia.

“Là hoa đoạt hồn, hoa sát!” Lam Diệu ngạc nhiên trừng lớn hai mắt. Điềm báo này không thể quen thuộc hơn, hắn biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, biết nó sẽ biến thành bộ dáng đáng sợ như nào, tàn nhẫn khát máu ra sao!

“Nó sẽ hút hồn phách, nó muốn giết người!!”

Lam diệu hét to, có lẽ là nợ máu của những sinh mệnh vô tội đã giúp hắn có thêm dũng khí đương đầu. Hắn nghênh chiến bay đến cạnh nó, dùng kiếm đâm tới.

Nhưng còn chưa tiếp cận được đứa trẻ, một chùm sáng tím phảng phất như gợn sóng nhanh chóng đánh trúng lồng ngực, trực tiếp đánh bay người trở lại chỗ cũ.

Lam Diệu nôn ra máu, dựa vào bội kiếm chống đỡ mới có thể đứng thẳng giữa trời, cuối cùng vẫn không thể chống lại công kích cường đại.

Trơ mắt nhìn đứa trẻ nổi giận đùng đùng, ánh tím lóe lên. Biết rằng hoa sát sắp đến, phệ hồn đoạt mệnh.

Cơn ác mộng sẽ lại ập đến….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play