Đối mặt với một đám nhóc con mắt to trong suốt, Cố Trọng Cảnh ngồi xuống bảo đảm với nhóm tiểu đậu đinh:" Bánh ngọt chỉ có một chút, không đủ cho mọi người cùng ăn, đợi khi nào anh Cảnh kiếm được tiền, sẽ mua bánh ngọt cho các em được không? Đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu thì mua cho các em bấy nhiêu, bảo đảm đủ."

Ánh mắt nhóm tiểu đậu đinh sáng rực lên: "Thật không ạ? Anh Cảnh anh thật tốt."

Chử Ngạn đứng bên cạnh nhìn Cố Trọng Cảnh giao lưu cùng mấy đứa trẻ, tâm lí dấn dần trở nên mềm mại, y cũng học Cố Trọng Cảnh ngồi xổm xuống cùng nói chuyện với bọn trẻ.

Tư duy của đám con nít rất sinh động, luôn có mười vạn câu hỏi vì sao, Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn bị vô số vấn đề đập vào mặt.

Nếu đổi lại là tận thế, bọn họ đều chắc chắn sẽ không dư thừa lòng thảnh thơi đi ứng phó với trẻ con, trẻ con trong tận thế cũng không cần bọn họ phải trông nom, mỗi một người có thể sống sót trong tận thế, cho dù là trẻ con cũng tuyệt đối không phải người hiền lành gì.

Trẻ con sinh ra trong thời đại hòa bình, cho dù bọn nó là cô nhi, trưởng thành sớm khiến người đau lòng, cũng không xóa bỏ được sự hồn nhiên của chúng, đây là điều mà người trong mạt thế khuyết thiếu.

Hai người lớn cứ như vậy mang theo mấy đứa nhỏ bình quân không quá bốn năm tuổi, ngồi trước cửa nhà ăn chơi trò em hỏi anh đáp một lúc lâu. Mặc dù đều là một số vấn đề ấu trĩ ngây thơ, nhưng Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn đều trả lời nghiêm túc.

Mãi đến khi mẹ Mạnh phát hiện không thấy mấy đứa nhóc rồi tìm đến, bọn họ mới dừng cuộc trò chuyện ấu trĩ lại.

"Tiểu Dĩnh, mang các em trai em gái đi ngủ đi, lần sau không được chạy loạn nữa biết không? Mẹ Mạnh sẽ lo lắng."

Tiểu dĩnh là đứa lớn tuổi nhất trong mấy đứa trẻ, nghe thấy lời viện trưởng có chút xấu hổ, cúi đầu đáp ứng.

Sau khi đáp ứng mang theo mấy em trai em gái càng nhỏ tuổi hơn về phòng mình, dưới sự giúp đỡ của thím Lệ ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Trước cửa phòng ăn, Cố Trọng Cảnh xoay người nói với Chử Ngạn: "Nguyên Nguyên, em về phòng trước, anh có chút chuyện muốn nói cùng mẹ Mạnh."

Chử Ngạn nghĩ đại khái là chuyện về trường học của Cố Đầu To, cũng không nói nhiều, chào viện trưởng rồi trở về phòng.

Chử Ngạn đoán không lầm, Cố Trọng Cảnh đúng là muốn cùng viện trưởng nói về việc học, hắn có ký ức của nguyên thân, biết rõ vị viện trưởng này đã nói là làm, nếu nói muốn đến trường tìm hiệu trưởng, vậy nhất định sẽ đi.

Tao ngộ của nguyên thân Cố Trọng Cảnh không muốn để viện trưởng biết, trước bị khi dễ chỉ là vì giả bộ đáng thương, mà nếu để viện trưởng đến trường học thật, biết được tao ngộ của nguyên thân, chỉ sợ là không chịu nổi, cho nên hắn dự định nói chuyện cùng viện trưởng, loại bỏ đi ý định đến trường học của bà.

"Mẹ Mạnh, con muốn bàn với mẹ chuyện thôi học."

Mạnh Tòng Ngọc lắc đầu: "Tiểu Cảnh, mẹ biết con vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cũng biết việc thôi học không trách con, nhưng học vẫn phải đi. Con đừng lo bên trường học, mẹ đi tìm bạn học cũ của mẹ, xem liệu có thể nhờ chút quan hệ..."

Cố Trọng Cảnh: "Mẹ Mạnh, người đừng nhọc lòng nữa, con chuẩn bị tự mình lập nghiệp, chuyên ngành bất đồng, trở về trường đã không còn có ích gì cho con nữa."

Mạnh Tòng Ngọc: "Vậy con nói cho mẹ Mạnh, con muốn làm cái gì?"

Cố Trọng Cảnh tự tin tràn đầy nói: "Làm ruộng."

Mạnh Tòng Ngọc: "..." Con dường như đang đùa mẹ?

Xem biểu tình của viện trưởng liền biết bà khiếp sợ, Cố Trọng Cảnh thẳng thắn đem quy hoạch của hắn nói cho viện trưởng một lượt: " Mẹ Mạnh, Con định trước làm công đã, góp đủ tiền sẽ nhận thầu vùng núi gần cô nhi viện chúng ta..."

Quy hoạch có đầu có đuôi từ trong miệng Cố Trọng Cảnh nói ra, biểu tình của Mạnh Tòng Ngọc dần dần giãn ra, cũng có thể do biểu tình của Cố Trọng Cảnh quá tự tin, có thể do lập trường của bà không quá kiên định, dần dần, bà dao động.

Lay động bà chính là câu nói cuối cùng của Cố Trọng Cảnh: "Sự nghiệp là thứ yếu, quan trọng nhất là con không yên lòng mọi người. Mẹ Mạnh lớn tuổi rồi, bọn trẻ trong viện còn nhỏ như vậy, nếu như con trở lại, còn có thể chăm sóc mọi người."

Mạnh Tòng Ngọc là một người phàm tục, những năm này bà vẫn luôn kiên trì vận hành cô nhi viện cùng chăm sóc bọn nhỏ, nhưng năm tháng thúc người già đi, bà đã không còn trẻ nữa rồi.

Ngược lại bà cũng không sợ gì, nhưng bọn trẻ trong viện thì sao? Tương lai bà chết rồi ai sẽ chăm sóc chúng?

Cái cô nhi viện này tuy nói là cơ quan từ thiện quốc gia, tương lai cho dù bà chết rồi cũng sẽ có người khác tới tiếp nhận, nhưng ai có thể đảm bảo người tiếp nhận sau này có thể đối xử đủ tốt với bọn trẻ?

Cho nên lời Cố Trọng Cảnh nói đánh mạnh vào lòng Mạnh Tòng Ngọc, bà không có cách nào không bị lay động.

"Mẹ Mạnh, người đừng nghĩ nhiều nữa, ngay từ đầu con đã quyết định kĩ càng rồi, tốt nghiệp đại học xong con sẽ trở về cô nhi viện, lần này nghỉ học chẳng qua là trước mấy năm mà thôi."

Mạnh Tòng Ngọc bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt, bà thật sự không nghĩ tới Cố Trọng Cảnh cư nhiên một lòng nghĩ đến cô nhi viện.

Đã nhiều năm như vậy, trẻ con từ cô nhi viện rời đi nhiều vô số kể, bọn họ cũng không có trở lại nữa, thỉnh thoảng quay về thăm bà một chút, thuận tiện đưa chút tiền cùng vật tư. Nhưng quyết định trở về trông coi cô nhi viện như Cố Trọng Cảnh, thì một người cũng không có.

Tâm lý chua xót cảm động làm cho cổ họng bà nghẹn đến khó chịu, hai tay nắm chặt tay Cố Trọng Cảnh, liên tiếp nói:" Đứa trẻ tốt, tiểu Cảnh con là một đứa trẻ tốt, là mẹ Mạnh liên lụy con..."

Cố Trọng Cảnh có chút thẹn thùng, hắn nói những câu nói này thật ra có hơi quá, hắn đâu có chí công vô tư được như vậy?

Sở dĩ nói như vậy cũng là có nguyên nhân.

Thứ nhất là hắn không muốn đi học.

Thứ hai hắn vốn chuẩn bị nhận thầu vùng núi, nhận thầu ở đâu cũng như nhau, gần cô nhi viện có nhiều đất hoang đồi trống, còn bớt phiền cho hắn.

Thứ ba hắn chiếm cứ thân thể nguyên thân, cũng muốn làm chút chuyện vì hắn, căn cứ vào trước khi chết nguyên thân ghi nhớ nhất là mẹ Mạnh và cô nhi viện, nhét cô nhi viện vào phạm vi bảo vệ chính là báo đáp tốt nhất đối với nguyên thân.

Mục đích của hắn không đơn thuần, nhưng giờ phút này nhìn thấy người phụ nữ hiền lành này cảm động thành như vậy hắn hiếm khi cảm thấy không thoải mái.

Đêm nay, Cố Trọng Cảnh cùng viện trưởng nói chuyện rất lâu, mãi đến tận đêm đã khuya mới trở về phòng.

Chử Ngạn vẫn chưa ngủ, lẳng lặng dựa vào giường đọc sách, nhìn dáng vẻ là định chờ Cố Trọng Cảnh trở về.

Ánh đèn chiếu vào ngũ quan đẹp đẽ quá mức của y, mờ mịt lộ ra một luồng ấm áp kì dị.

Lòng Cố Trọng Cảnh ấm áp, Cảm giác có người đợi tốt đẹp đến đáng chết, trên mặt hắt lộ ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

"Tại sao còn chưa ngủ?"

Chử Ngạn: "Không ngủ được."

Cố Trọng Cảnh cười ôn nhu, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đến gần nói: "Ngủ không được thì chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi."

Mặt Chử Ngạn xoát một cái đỏ đến tận cổ: "Cút đi, ai muốn cùng anh làm... Làm..."

Cố Trọng Cảnh cười xấu xa kéo Chử Ngạn vào không gian, sau khi đứng vững nghĩa chính ngôn từ nói với Chử Ngạn: " Em nghĩ đi đâu vậy, anh muốn nói là chúng ta sửa sang không gian lại một chút, đây không phải là chuyện có ý nghĩa sao?"

Chử Ngạn ngẩn ngơ, sau đó cắn răng xách cái gối còn không kịp thả xuống trong tay lên đập cho Cố Trọng Cảnh một trận: " Cố Đầu To, anh muốn chết phải không?!"

Cố Trọng Cảnh cười hắc hắc trốn công kích bằng gối của Chử Ngạn: "Em nói xem cái đầu nhỏ của em, cả ngày từ sáng tới tối đang nghĩ cái gì? Em quá đen tối rồi, nhưng mà nếu em mạnh mẽ yêu cầu ngược lại anh có thể thõa mãn em. "

Lới tác giả :

Chử Ngạn: Cố Đầu To anh lại đây, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa.

Cố Trọng Cảnh: Chuyện có ý nghĩa gì, chẳng lẽ là... Khà khà khà (nụ cười từ từ biến thái)

Chử Ngạn: Khà cái đồ quỷ đầu to nhà anh, chuyện thú vị chính là đánh anh!( lấy Lang nha bổng ra)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play