*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Trọng Cảnh nghe xong lời của Tề lão cũng không ngạc nhiên, dù sao khoảng thời gian này cứ cách hai ba ngày hắn lại làm một bữa dược thiện.
Nhiều người nên cũng không cách nào làm tỉ mỉ được, liền trực tiếp hầm gà, hầm vịt, nấu xương, cũng đã ăn liên tục được mười ngày rồi, thay đổi của mọi người trong viện mới gọi là lớn.
Một đầu tóc bạc của viện trưởng bây giờ cũng đã đen nhánh, thím Lệ là tóc ngắn mặc dù nhìn không đẹp như của viện trưởng, nhưng cũng không kém là bao, đều là mềm mượt đen bóng lại nhanh dài.
Trước đây bọn trẻ đều tỉnh dậy lúc nữa đêm khóc nháo không ngừng, bây giờ không còn vậy nữa, chẳng những bọn trẻ, ngay cả mấy người lớn cũng nâng cao chất lượng giấc ngủ, ngủ một mạch đến trời sáng một chút vấn đề cũng không có.
Bây giờ vợ chồng thím Lệ chăm sóc bọn trẻ nhàn như chơi, chẳng mệt chút nào.
Mấy ngày trước viện trưởng vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc tiểu Minh, nhưng từ sau khi tiểu Minh ăn dược thiện rồi càng ngày càng khỏe mạnh, được bác sĩ đồng ý có thể xuất viện, bà đã đem tiểu Minh về rồi.
Bây giờ tiểu Minh đâu còn dáng vẻ ốm yếu của người bệnh tim nữa chứ, mỗi ngày tinh thần phấn chấn chơi đùa cùng đám bạn trong viện, nhìn dáng vẻ kia nếu không nhìn chằm chằm liền nhảy cẫng lên mà chạy đi luôn.
Viện trưởng cũng hỏi qua Cố Trọng Cảnh, những dược liệu cho bọn họ ăn mỗi ngày kia có phải đắt lắm không, tại sao dược hiệu lại tốt như vậy? Bảo hắn không cần lãng phí tiền, một nắm xương già rồi còn ăn những cái đó làm gì.
Cố Trọng Cảnh nói với bà đều là mình trồng được, hạt giống lại chẳng đáng mấy đồng, đừng nói là ăn, cho dù lấy ném chơi cũng chẳng sao.
Từ đó trở đi viện trưởng mới không tiết kiệm nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì cho gà cho vịt, vì vậy chất lượng thịt gà, thịt vịt trong viện cũng càng tốt.
Từ khi Cố Trọng Cảnh trở lại nét cười luôn thường trực trên mặt viện trưởng, đứa bé này lớn rồi, biết hiếu thuận rồi, làm sao bà không vui cho được.
Nhớ đến khi trước Cố Trọng Cảnh nói muốn ở lại chăm sóc cho bọn họ, hắn quả thật đã làm được rồi, nhìn thay đổi trong viện bây giờ, mỗi ngày bọn trẻ muốn ăn chút gì Cố Trọng Cảnh đều làm cho, mặc lại càng không phải nói, Cố Trọng Cảnh trực tiếp đưa tiền cho viện trưởng, bảo bà mỗi tháng mua cho bọn trẻ hai bộ đồ mới.
Bây giờ trẻ con trong viện, ngoại trừ việc không có bố mẹ ra, bọn chúng sống không hề kém cạnh trẻ con nhà khác.
Mắt thấy đứa nào đứa nấy cũng đã tự tin hơn, đi đường cũng không cong lưng sụp vai nữa, ở trường cũng mạnh dạn thể hiện, mỗi đứa càng ngày càng suất xắc.
Mà những cái này đều do Cố Trọng Cảnh mang đến, hắn mới chỉ trở về được ba bốn tháng, lại mang đến nhiều thay đổi như vậy, viện trưởng nghĩ đến từng việc đều cảm động rất nhiều.
Nói những cái này đều là xa vời, liền nói bên chỗ Tề lão, ông gấp gấp gáp gáp muốn mua thêm dược liệu, Cố Trọng Cảnh tự nhiên cũng không làm giá:" Bên chỗ tôi còn có hai mươi cân câu kỉ tử, hà thủ ô còn ba mươi tám củ, ông đều lấy hết sao?"
Cố Trọng Cảnh không nói dối, bây giờ trong không gian của hắn dược liệu có tuổi lâu một chút chỉ còn từng này, dù sao trong viện cũng đang dùng, hắn lại trồng có ít, sợ trồng nhiều rồi tạm thời bán không hết tuổi của dược liệu càng ngày càng lâu liền không dễ giải thích.
Hắn đã quyết định đi con đường sản phẩm cao cấp từ lâu, bây giờ là vì thiếu tiền không có cách nào khác, đợi sau khi hắn kiến thiết núi xong, liền xây môt nhà xưởng trên núi, pha loãng dược liệu làm thành sản phẩm dưỡng da, thực phẩm chức năng, không những có thể bán càng giá càng cao hơn, còn không phải lo lắng quá nguy hiểm.
Tề lão nghe số lượng Cố Trọng Cảnh nói liền vui mừng, ông còn nghĩ là bên chỗ Cố Trọng Cảnh cũng chẳng còn bao nhiêu nữa cơ, không ngờ tới còn nhiều như vậy.
Ông sợ xảy ra biến cố gì, lập tức gọi tài xế đi luôn, lúc rời đi vừa vặn gặp Tề Huy Dương, nghe lão gia tử nói muốn đến cô nhi viện, hắn cũng theo lên xe cùng.
Hắn phải làm tốt quan hệ với Cố Trọng Cảnh, từ trước mắt mà thấy, tên nhóc Cố Trọng Cảnh này không đơn giản, đồ tốt trong tay một cái còn nhiều hơn một cái, nếu có thể làm tốt quan hệ, kiểu gì về sau những đồ tốt này hắn cũng có thể được chia một ít chứ nhỉ?
Tề lão cũng đồng ý cách nghĩ của Tề Huy Dương, đem theo hắn cùng đi.
Đến cô nhi viện, mọi người còn đang đợi bọn họ đến ăn cơm, bọn trẻ đã ăn xong từ lâu rồi đi chơi hết cả, chỉ còn lại mấy người lớn ngồi ở phòng khách nói chuyện chờ bọn họ.
Thấy cuối cùng người cũng đã tới đoàn người dời bước đến phòng ăn, món ăn trên bàn có chút nguội rồi, Cố Trọng Cảnh đem đi hâm lại lên.
Mặc dù Tề lão gấp, nhưng cũng đã lâu rồi không ăn đồ ăn Cố Trọng Cảnh làm, trong lòng quả thật có chút nhớ, lại thêm lúc ông bước vào nhìn thấy Mạnh Tòng Ngọc, thực là không rời nổi mắt.
Tóc của Mạnh Tòng Ngọc đen lại rồi, da cũng căng bóng, bây giờ xem dáng vẻ như mới chỉ ngoài năm mươi, Tề lão nhìn rồi lại nhìn cái mặt già liền đỏ lên, không dám nhìn nữa.
Những thay đổi trên bàn ăn Cố Trọng Cảnh đều nhìn thấy, trong lòng hắn cười thầm lão gia tử, thích thì nhích đi, lo trước lo sau thật là nhát gan.
Chả biết hắn thì kém chỗ nào chứ, khi xưa hắn ở bên cạnh Chử Ngạn mười năm cũng không dám nói, rốt cuộc là ai càng nhát gan hơn?
Dưới bàn ăn Tề Huy Dương đẩy đẩy ông hắn, muốn ông đừng có mất mặt như thế, lại bị lão gia tử quay đầu thẹn quá hóa giận mà trừng mắt một cái, nhất thời không dám động nữa.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà chuyên tâm đợi Cố Trọng Cảnh hâm lại thức ăn, nhìn thấy bạn nhỏ Vương Vũ Đông ngồi bên cạnh đang sùng bái nhìn Cố Trọng Cảnh đảo môi, liền đùa nhóc nói:" Bạn nhỏ, nhóc mấy tuổi rồi?"
Vương Vũ Đông ngoan ngoãn đáp:" Mười lăm rồi ạ."
"Mười lăm tuổi à, học lớp mấy rồi?"
"Lớp 9 rồi ạ"
" Học hành thế nào?"
"Cũng tạm ạ"
Tề Huy Dương cảm thấy thằng bé này thật thú vị, hỏi một câu đáp một câu, dáng vẻ còn ngoan ngoãn, nhất thời nổi hứng, chọc cho nhóc không ngừng nói chuyện.
Một bàn người nói chuyện tưng bừng, Cố Trọng Cảnh cũng đã hâm nóng thức ăn xong rồi bưng lên, đều là người quen, cũng chẳng khách sáo, trực tiếp ăn luôn.
Mặc dù món ăn đã hâm lại một lần, nhưng mùi vị vẫn ngon như thế, mọi người đều ăn đến no căng mới ngừng đũa.
Ăn xong cơm Tề lão vội vội vàng vàng rời khỏi phòng ăn, không dám liếc mắt nhìn Mạnh Tòng Ngọc lấy một cái, Mạnh Tòng Ngọc bật cười, có đôi khi ông già này thật là thú vị.
Tề lão đến vì dược liệu, Cố Trọng Cảnh cũng không làm ông thất vọng, ăn xong cơm đưa bát đũa cho thím Lệ xong bọn hắn liền đi vào phòng.
Cầm hai cái bao tải liền vào không gian lấy ba mươi tám củ hà thủ ô và hai mươi cân câu kỉ tử ra, kéo ra khỏi phòng.
Tề lão nhìn thấy hắn mở cửa đi ra, liền đau lòng không thôi, bước nhanh về phía trước nhận lấy đồ liền bắt đầu quở trách Cố Trọng Cảnh.
"Cậu chậm một chút chậm một chút! Ai ôi, cậu đây không phải là đang chà đạp đồ tốt sao?"
Cố Trọng Cảnh ngượng ngùng cười, hắn thận sự không nghĩ ra, nhìn thấy bộ dạng gấp gáp như vậy của Tề lão, sớm biết như thế đã làm ít hộp quà cao cấp để vào rồi.
Sau khi Tề lão đón lấy liền cẩn thận mở ra xem phần bị kéo ở dưới đất, nhìn thấy không có hư tổn gì mới thở phào một hơi.
"Thằng nhóc nhà cậu, đồ này là để kéo đấy à? Lỡ như làm dập làm nát, rồi dược hiệu làm sao bây giờ?"
Cố Trọng Cảnh: " Lão gia tử, tay tôi có chừng mực, sẽ không làm hỏng đâu."
Lúc này Tề lão mới bỏ qua cho hắn, quay người sai bảo Tề Huy Dương:" Huy Dương, thanh toán tiền cho Cố tiểu tử."
Tề Huy Dương há hốc mồm:" Ông nội, không phải ông muốn mua hả? Sao cháu lại trả tiền?"
Tề lão trừng mắt:" Lần trước tôi mua anh ăn ít lắm đấy? Bớt phí lời, mau trả tiền đi."
Tiền của ông còn phải giữ lại mua hoa lan cơ, đâu ra lắm tiền mua thuốc thế, lần trước là nể mặt mũi Cố Trọng Cảnh và bác sĩ Trần mới đưa tiền, lần này có cháu trai coi tiền như rác ở đây, sao ông sẽ trả tiền chứ?
Tề Huy Dương biết ông mình keo kiệt, không nói gì mà đi về trước nói với Cố Trọng Cảnh:" Anh Cố, chuyển khoản được không?"
Cố Trọng Cảnh gật đầu:" Đều được."
Tề Huy Dương đăng nhập tài khoản ngân hàng, trực tiếp chuyển năm mươi lăm phẩy tám vạn cho Cố Trọng Cảnh.
Hai phút sau, Cố Trọng Cảnh kinh ngạc nhìn tin nhắn điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói:" nhiều một số năm,nhiều một số không rồi người anh em, dược liệu của tôi là năm phẩy tám vạn."
Tề Huy Dương:" Chỗ dư ra giữ lấy mua đồ ăn quần áo cho bọn trẻ."
Cố Trọng Cảnh hiểu ra, đây là Tề Huy Dương đang muốn lôi kéo hắn đây mà.
Hắn cũng không khách sáo nữa, cất điện thoại nói:" Được, tôi thay em trai em gái cảm ơn anh Tề."
Tề Huy Dương:" Khách sáo rồi, chỉ cần lần sau anh Cố có đồ tốt thì nhớ đến người anh em này là được."
Cố Trọng Cảnh:" Nhất định rồi, quên ai thì quên chứ sẽ không quên anh Tề đâu."
Hàn huyên qua một lúc, Tề Huy Dương mang Tề lão không cam lòng dời đi, Cố Trọng Cảnh chuyển tiền vào thẻ của viện trưởng, khi viện trưởng biết đây là tiền Tề Huy Dương quyên góp cho viện, cảm thán nói:" Hắn có lòng rồi."
Chử Ngạn đứng bên cạnh cũng nói:" Đứng vậy, người này là người tinh ý."
Cố Trọng Cảnh:" Nguyên Nguyên nói đúng, trước cứ vậy đi, sống lâu mới biết lòng người, nếu là người tốt thực sự, đến lúc đó có thể thâm giao."
Viện trưởng vui mừng nhìn hai người:" Các con đều lớn rồi, những việc như này tự xem rồi làm đi, mẹ cũng chẳng giúp gì được cho mấy đứa, chỉ cần đừng chịu thiệt là được."
Chử Ngạn vừa thấy vẻ mặt của viện trưởng, biết tâm trạng bà vui, là cơ hội tốt để nói chuyện, liền đẩy lưng bà đi về phía thư phòng:" Mẹ Mạnh, con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
Cố Trọng Cảnh nhìn bọn họ đi xa, lắc đầu cười đi về phòng.
Đợi lát nữa hắn còn phải vào không gian đào cây nữa, nếu Nguyên Nguyên muốn tự mình giải quyết việc của mình thì hắn sẽ không nhúng tay vào nữa.
Trong đêm tối, một chiếc xe van lăn bánh trên đường, trong xe còn mở nhạc sàn âm lượng cực lớn, ở ngoài xe cũng có thể nghe thấy.
Trong xe có mấy thanh niên đang lắc mình theo điệu nhạc, ở ghế lái thanh niên tóc vàng còn không thèm thắt dây an toàn, ỷ rằng vùng ngoại ô ít camera liền không coi việc an toàn ra gì.
Hướng lái xe của bọn họ hình như là một ngọn núi, trong màn đêm ngọn núi kia không hề bắt mắt, chỉ là mắt nhìn một cái lại nhìn không thấy danh giới, tựa như rất là rộng lớn.
Một con đường nối từ đường cái dưới chân núi lên, hai bên đường đều là cây hoa quế, ban đêm có vài tiếng chim hót ngắt quãng cùng tiếng suối chảy ngân nga, thanh u mà yên tĩnh.
Một thanh niên ngồi phía sau ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ, hỏi:" Anh Văn, đến chưa vậy? Đây là chỗ quỷ quái nào thế? Sao mà xa thế chứ?"
Tóc vàng ngồi ghế lái mắng:" ** má tao lái xe còn không ngại xa, mày cái thằng ngồi xe lại chê xa, trước mắt là đến rồi mày không biết nhìn à."
Người kia bị hắn mắng cũng không giận:" Phía trước rồi hả? Không phải chứ, những cây này cao như thế, Triệu tiểu thư bảo chũng ta chặt cây, nhổ cây, liền dựa vào mấy người chúng ta, này..."
Những người khác cũng ngáp liên tục, có người không nhịn được nói:" Nhổ được bao nhiêu thì nhổ, sao mày nói nhiều thế?"
Trong lúc nói chuyện, mấy người đến nơi, tắt máy dừng xe.
Năm bóng đen mở cửa xe, tiếng nhạc động trời từ trong xe tràn ra, trực tiếp lên núi.
Trong cô nhi viện.
Cố Trọng Cảnh ôm Chử Ngạn ngủ không ngon giấc lắm, cánh tay vô thức ôm cả Chử Ngạn vào lòng, thỉnh thoảng còn phải khép chặt tay một chút xác nhận người vẫn luôn ở trong lòng mình.
Cũng không biết ra làm sao, tối nay Cố Trọng Cảnh ngủ không ngon giấc, hai lần tỉnh dậy từ trong mơ.
Hắn cảm thấy giấc mơ của mình không tốt, sau khi tỉnh dậy lại không nhớ gì nữa, bây giờ cũng vậy, hắn nhăn chặt mày, nhắm mắt vô thức cựa quậy.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, trong lòng có chút bất an, hắn nhìn Chử Ngạn vừa ngủ không bao lâu trong lòng, nghĩ đến trước lúc đi ngủ Chử Ngạn nói mình ngủ không được, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hắn không tin hai người lăn lộn ở tận thế nhiều năm như vậy đồng thời cùng bất an là chó đâu chó sủa chỗ không*, nhưng hắn cũng không nghĩ ra sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dỗ Chử Ngạn đi ngủ.
*
Chó đâu chó sủa chỗ không, chẳng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày.Không ngờ trong mộng cũng không yên, đã giật mình tỉnh dậy hai lần rồi, nghĩ đi nghĩ lại đều không biết làm sao nữa.
Trằn trọc hồi lâu, dù sao cũng không ngủ được, Cố Trọng Cảnh dứt khoát nhẹ nhàng buông Chử Ngạn ra ngồi dậy, mặc xong quấn áo liền ra ngoài.
Chử Ngạn nghe thấy động tĩnh nhẹ nhàng của hắn bị đánh thức, hỏi hắn:" Anh đi đâu thế?"
Cố Trọng Cảnh xin lỗi nói:" Đánh thức em à?"
Chử Ngạn lắc đầu:" Dù sao cũng ngủ không ngon giấc, anh muốn đi đâu?"
Cố Trọng Cảnh:" Anh muốn lên núi dạo một vòng, dù sao tỉnh rồi cũng không ngủ lại được."
Chử Ngạn:" Em đi với anh, em cũng không muốn ngủ nữa."
Cố Trọng Cảnh nghe y nói thế đi qua khoác thêm áo cho y, đợi y chuẩn bị xong hai người ra sân đẩy xe ba bánh ra cổng, đã nửa đêm rồi, nổ máy trong sân đánh thức những người khác thì không hay.
Bên cạnh vị trí lái của xe ba bánh có một chỗ ngồi nhỏ, Chử Ngạn trực tiếp ngồi lên, ngồi song song với Cố Trọng Cảnh, vừa nói chuyện vừa chạy về phía Liễu Minh sơn.
" Bảo bối, có lạnh không? Nếu không em ra sau anh ngồi đi, anh che cho em."
"Không lạnh, em không muốn ra đằng sau, em muốn sát bên anh."
"Vậy em dựa sát vào vai anh đi, vươn tay qua đây, anh ủ cho em.
"Ừm"
"Qua mấy ngày nữa phòng đã gần xong, đến lúc đó lắp điều hòa nhân tiện lắp luôn cho viện mấy cái, hôm nay anh nhìn thấy bọn nhóc trong viện đều bị nẻ rồi."
" Ừ, đều lắp đi. Cũng không biết có phải đổi thân thể mà trở nên yếu ớt hay không, hai, ba độ đã thấy lạnh rồi, nhớ lúc ở tận thế, âm hai mươi mấy độ cũng chẳng thấy sao."
"Không còn dị năng nữa tự nhiên liền không chống lại được, em lại là người phía nam, không chịu được cái lạnh của phương bắc cũng là bình thường, đợi lắp điều hòa xong em đừng ra ngoài nữa, cứ ở nhà đi."
" Không, em phải ra ngoài làm việc với anh."
"Đã sắp có tuyết rơi rồi, anh cũng không ra ngoài nữa, chúng ta đều ở nhà ăn lẩu."
" Anh đừng nói nữa, nói ra em lại đói."
"Đợi lát nữa về anh nấu mì thịt bò cho em."
"Được"
Hai người tựa vào nhau nói chuyện, tốc độ xe cũng không nhanh, cũng chẳng có tiếng vang gì, vì vậy động tĩnh trong rừng rất rõ ràng.
Thính giác của Cố Trọng Cảnh tốt, xe ba bánh vừa lái vào núi không lâu liền nghe thấy tiếng.
Trong tích tắc hắn liền cảnh giác lên, tốc độ xe lại thả chậm hơn, nghe một lúc lâu hắn hỏi Chử Ngạn:" Nguyên Nguyên, em nghe xem có phải có tiếng động không?"
Chử Ngạn cũng nghe thấy rồi:" Hình như có người đang chặt cây!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cố Trọng Cảnh tắt máy, hai người không tiếng động xuống xe, bước về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh phát ra ở không xa phía trước, hai ba thanh niên đang hùng hùng hổ hổ vung rìu chặt hoa quế, chỗ phía sau hoa quế chừng hơn mười mét là một vườn táo, giờ có hai bóng người đang không ngừng nhổ cây, trên mặt đất đã chất một đống cây táo.
Cây anh đào bên cạnh vườn táo đã bị dẫm nát tan hoang, đầy đất là la liệt cây anh đào đổ ngang đổ ngửa.
Cố Trọng Cảnh giận tím người từ chân lên đầu, chỉ ép tới hắn cũng không đè nén tàn bạo được nữa, khí thế dấu đi nay bạo phát ra như núi lửa.
Hắn càng giận càng bình tĩnh, cả người như báo săn nhào về phía những người kia.
Chử Ngạn cũng tức muốn chết, y biết rõ nhất vì núi Liễu Minh Cố Trọng Cảnh rốt cuộc đã trả giá bao nhiêu, ngoài mặt Cố Trọng Cảnh mới bận rộn có mấy tháng, nhưng trên thực tế Cố Trọng Cảnh đã bận rộn trong không gian tận mấy năm rồi.
Bao nhiêu cố gắng như vậy đều là vì để xây dựng một mái nhà trong tim bọn họ, vì nhau tạo nên một chỗ dung thân ở thế giới này.
Nhưng lúc này mái ấm của bọn họ lại bị người khác chà đạp như thế, Chử Ngạn như muốn rách cả mí mắt, hận đến nghiến răng.
Động tác của y không chậm chút nào, theo sát phía sau Cố Trọng Cảnh, lao nhanh về phía mấy tên trộm điếc không sợ súng kia.
Động tác của Cố Trọng Cảnh nhanh chóng, mấy bước đã chạy đến trước mặt tên trộm, dẫn đến vài tiếng kinh hô.
"A! Có người! Chạy mau!"
"Mẹ nó, lúc này sao lại có người đến."
Mấy người hô to nhanh chóng chạy đi, rìu cũng không cần nữa, Chắc chắn bị Cố Trọng Cảnh đột nhiên nhảy ra dọa sợ vỡ mật.
Bọn họ lén lén lút lút đến phá hoại, vốn dĩ là chột dạ, lại thêm nửa đêm nửa hôm, đột nhiên bị phát hiện, cả bọn đều có chút hoảng loạn, nhất thời đều quên mất phản kháng, chỉ nghĩ nhanh chóng chạy trốn.
Sao Cố Trọng Cảnh có thể để bọn chúng chạy mất, giơ quyền đấm về tên trộm cách hắn gần nhất, tên trộm bị y đấm một phát ngã xuống rồi không đứng dậy được nữa.
Cố Trọng Cảnh đuổi theo sát những người khác, Chử Ngạn thì sau khi nhanh chóng đẩy ngã một tên trộm chạy về phía y xong lại ra tay với một tên khác.
Trong tận thể cả hai người đề là kẻ mạnh, hạ gục mấy tên này quả thực là dễ như ăn cháo, chẳng tốn mấy phút, năm người đã bị bọn họ trói hết lại.
Cố Trọng Cảnh sắp tức nổ phổi, hắn hoàn toàn không có ý định báo cảnh sát, báo cảnh sát nhiều lắm chỉ giam bọn họ mấy ngày, làm sao Cố Trọng Cảnh đồng ý tha cho bọn họ dễ dàng thế được.
Nhìn mảnh vườn tàn tạ kia, Cố Trọng Cảnh nhìn mà đau lòng, sao bọn họ dám chứ?!
Khuôn mặt đẹp đẽ của Chử Ngạn căng chặt, lạnh như tuyết trên đỉnh núi băng, ánh mắt bén nhọn của y rơi lên mấy người kia, cắn chặt răng lạnh lẽo hỏi:" Ai sai bọn mày đến đây?"
Muộn như thế này mà xuất hiện ở Liễu Minh sơn, còn phá vườn trái cây ra như này, chỗ đó phải cả mấy mẫu đấy, bây giờ đều bị bọn chúng phá thành như vậy, cũng không biết đã đến bao lâu rồi.
Chả trách đêm nay cả y và Cố Trọng Cảnh đề tâm thần không yên, quả nhiên thật là có người đến phá hoại, nếu không phải bọn họ đến một chuyến này, đợi sáng ngày mai qua đây, nói không chừng còn tổn thất bao nhiêu nữa đây.
Mắt Cố Trọng Cảnh đã đỏ cả lên rồi, nhặt cây rìu bọn họ dùng để chặt hoa quế lên, nhắm chuẩn một cái tay trong đó liền chém xuống.
Trong náy mắt đầu ngón út của người kia liền rớt xuống, đau đến kêu la thảm thiết, Chử Ngạn ghét bỏ hắn kêu quá to, tiến lên mấy bước xé áo hắn xuống rồi nhét vào miệng hắn ta.
Sự ngoan độc của Cố Trọng Cảnh dọa sợ mấy tên khác, nước mắt giàn giụa bắt đầu xin tha.
"Hai...hai vị đại ca hai người tha...tha cho bọn tôi đi, tôi...chúng tôi cũng không dám nữa, hu hu hu..."
"Là... là Triệu Thu Lăng sai chúng tôi làm, đại ca, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thức sự biết sai rồi, ngài bỏ qua cho chúng tôi đi."
Bọn họ thậm chí còn không dám lớn tiếng cầu xin, Cố Trọng Cảnh thực sự quá dọa người rồi, cả người tràn đầy sát khí, nói chặt tay liền chặt, ngay cả chào hỏi cũng không.
Bọn họ tự xưng là lăn lộn xã hội, bình thường thu phí bảo kê ở các trường cấp hai và cấp ba, chưa từng gặp qua người như Cố Trọng Cảnh, tàn nhẫn làm người sợ vỡ mật gan.
Chử Ngạn giống như không nhìn thấy Cố Trọng Cảnh chặt tay người ta, hờ hững liếc xéo mấy người kia.
"Triệu Thu Lăng? Cô ta thực sự là chưa từ bỏ ý định, cô ta còn bảo bọn mày làm gì nữa?"
Mấy tên trộm bị dọa sợ vỡ mật, khai tất tần tật:" Cô ta cho bọn tôi ba mươi vạn tệ, bảo bọn tôi phá hoại hết tất cả những gì có thể phá hoại trên núi, tốt nhất là đập luôn cả nhà đi, bất kể các ngài xây bao nhiêu lần đều đập hết. Đại ca, bọn tôi biết gì đều đã nói hết, xin ngài, hãy tha cho bọn tôi đi!"
Cố Trọng Cảnh nhắm mắt hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:" Triệu Thu Lăng, tôi tha cho cô một mạng, cô lại lặp đi lặp lại khiêu khích giới hạn của tôi, có gan lắm."
Hắn lần nữa mở mắt ra, nhìn vào mấy tên kia, lạnh lùng nói:" Cho bọn mày một cơ hội, giờ này tối mai, đem Triệu Thu Lăng tới đây. Nếu đến giờ mà tao không thấy người, bọn mày cứ liệu mà làm."
Nói xong liền uy hiếp luôn:" Đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu tao đã dám chặt tay bọn mày, muốn mạng của bọn mày cũng chẳng khó."
Nói xong quay người nói với Chử Ngạn:" Nguyên Nguyên, em quay người đi."
Chử Ngạn nghe lời ngoan ngoãn quay đi, y biết đại khái là Cố Trọng Cảnh muốn cho người chụp ảnh nude.
Y và Cố Trọng Cảnh cùng đến từ tận thế, âm mưu quỷ kế cùng huyết tinh gì mà chưa thấy qua, bọn họ vốn không phải người hiền lành, chỉ là thế giới này cho bọn họ sự tốt đẹp, bọn họ cũng vui lòng giấu đi một thân sát khí của mình.
Nhưng nếu có người dám trêu chọc đến bọn họ, thật xin lỗi, phế mày cũng là do mày đáng đời.
Chử Ngạn không hề cảm thấy Cố Trọng Cảnh làm sai gì, nếu đổi lại là y, y cũng sẽ làm như vậy.
Dám vươn vuốn đến vườn cây ăn quả bảo bối của bọn họ, thì phải làm tốt chuẩn bị bị chặt.
Mấy phút sau, mấy tên côn đồ dìu dắt lẫn nhau nhanh chóng chạy về phía chiếc xe van.
Tên cầm đầu lái xe kia run lập cập mấy lần cũng không mở nổi cửa xe, cuối cùng sau khi mấy người hợp sức kéo cửa ra, càng thêm nhanh chóng lái xe rời đi.
Như là phía sau có ác quỷ đang đuổi theo chúng vậy, bọn chúng sợ chết khiếp hai người phía sau, bọn họ chính là ma quỷ!
Tay của tên thanh niên bị chặt kia vẫn không ngừng chảy máu, hắn nắm chặt ngón út bị chặt xuống, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng, mấy lần thúc giục tóc vàng lái nhanh lên, còn đi bệnh viện nối tay lại.
Tóc vàng cũng không mắng người nữa, lái chiếc xe van như sắp bay lên.
Phải nói giờ phút này bọn chúng hận nhất là Triệu Thu Lăng, nếu không phải Triệu Thu Lăng, căn bản bọn chứng sẽ không gặp phải cảnh này. Còn về hai người trên núi kia bọn chúng căn bản không dám hận, nghĩ lại liền run rẩy đến muốn tè cả ra quần, đâu còn dám hận bọn họ chứ.
Lúc này trên núi hai người Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đứng nguyên tại chỗ nhìn chỗ cây giống kia, phẫn nộ trong lòng không chút giảm bớt.
"Cố Đầu To, ban nãy tại sao anh không giữ bọn chúng lại trồng xong cây rồi mới cho đi?"
Trong lời Chử Ngạn mang lửa giận, không phải giận Cố Trọng Cảnh, mà là đối với côn đồ và Triệu Thu Lăng.
Cố Trọng Cảnh đi qua sờ đầu Chử Ngạn, biểu cảm lạnh lùng ôn hòa lại:" Anh không muốn để bàn tay bẩn của bọn chúng đụng vào cây của chúng ta nữa."
Chử Ngạn miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của hắn:" Cũng đúng. Làm việc thôi, nhiều cây như vậy, cũng không biết phải trồng tới khi nào."
*
Xe van: