Nhiều rau như vậy, không phải Cố Trọng Cảnh không trồng ra được, mà là hắn không muốn trồng.
Hắn cũng không muốn cả đời làm nông dân trồng rau, lấy không gian của hắn đi trồng rau đã là phung phí của trời rồi, trồng hết cả, vậy không phải là lãng phí tai nguyên ư?
Tôn Tần nghe xong nụ cười không đổi: "Cố huynh đệ cân nhắc một chút, cung ứng độc quyền đối với cậu và Toàn Vị Trai đều là chuyện tốt, về mặt giá cả cậu cũng không cần phải lo, nhất định cậu sẽ hài lòng."
Cố Trọng Cảnh nở một nụ cười lễ phép: " Quản lý Tôn, không phải vấn đề tiền nong, là vấn đề về số lượng, số lượng mà các ông muốn nhiều quá. Chỗ rau này đều là tự tôi trồng, tôi không có sức để trồng nhiều rau như vậy."
Tôn quản lý suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy Cố huynh đệ có thể cung cấp bao nhiêu?"
Cố Trọng Cảnh nhìn rau trong kho hàng, tính toán trong lòng một chút, ở đây có tổng cộng hai mươi loại rau, mỗi loại ba mươi cân, tổng cộng ba trăm cân*.
*"这里一共有二十种菜,每种三十斤,一共三百斤" Chỗ này hơi quái nếu nếu số lượng là 300 thì phải là 300kg(公斤), còn để cân thì phải là 600 cân(斤) ý, nên mình nghĩ chắc tác giả gõ thiếu.
Những loại rau này trong khôn gian chỉ chiếm diện tích ba mẫu đất, chậm nhất tám ngày là có thể thu hoạch được, bình thường hắn đều trồng luân phiên, nếu tính như vậy, sản lượng tăng thêm một chút cũng không thành vấn đề.
"Mỗi ngày mỗi loại nhiều nhất một trăm cân." Cố Trọng Cảnh nói thẳng.
Tôn Tần cũng không tiếp tục làm khó Cố Trọng Cảnh, một lời đáp ứng luôn, ông ta biết rau tốt như vậy, mỗi ngày có thể có một trăm cân đã không dễ rồi, thậm chí ông ta còn lo lắng liệu vườn nhà Cố Trọng Cảnh có dốc sức đến vậy.
Bàn xong chuyện số lượng, tiếp đến là giá cả, Cố Trọng Cảnh cũng không giở công phu sư tử ngoạm, chỉ dựa vào giá cả ban đầu tăng thêm ba tệ, Tôn Tần càng vui đến liên tục đáp ứng, chỉ sợ Cố Trọng Cảnh đổi ý.
Sau đó Tôn Tần nhanh chóng đi thảo hợp đồng, hai bên kí tên rồi điểm chỉ, kí kết cung ứng độc quyền trong tám năm.
Tôn Tần vốn muốn đàm phán lâu hơn chút nữa, nhưng lần này cho dù làm thế nào Cố Trọng Cảnh vẫn rất kiên trì, Tôn Tần chỉ có thể tiếc muối từ bỏ.
Ước định tám giời sáng mỗi ngày cử người đến lấy rau, Tôn Tần muốn mời cơm Cố Trọng Cảnh, Cố Trọng Cảnh còn phải đi vỗ đất, làm gì có thời gian mà xã giao, hắn khách sáo từ chối Tôn Tần.
Tôn Tần vừa tiếc nuối vừa hài lòng thỏa ý rời đi, Cố Trọng Cảnh trở về cô nhi viện, thu dọn một chút rồi đến thôn Liễu gia, cặm cụi cuốc đất cả ngày.
Lúc gần tối, Cố Trọng Cảnh chạy xe ba bánh đến phố cây cảnh chim muông của khu nội thành thứ năm, dựa vào trồng rau để làm giàu quá chậm, hắn không đợi nổi lâu như vậy.
mệt sống mệt chết nữa tháng chỉ kiềm về mấy vạn tệ, thực chẳng có lời, vẫn nên trồng mấy loại hoa quý dược liệu mới đáng tiền, trước đây là trong túi không có tiền, bây giờ đã có tiền, hai loại này đã có thể đưa vào kế hoạch rồi.
Phố cây cảnh chim muông rất náo nhiệt, người qua kẻ lại trên con phố dài, các loại hoa cỏ động vật trong cửa hàng hai bên đường nhìn rõ vui tai vui mắt.
Cố Trọng Cảnh nhìn lướt dọc bên đường, rẽ vào một tiệm to nhất náo nhiệt nhất.
Trong tiệm đông người, vợ chồng ông bà chủ bận đến nỗi...không có thời gian tiếp khách, chỉ đành để Cố Trọng Cảnh tự xem, Cố Trọng Cảnh cũng vui vẻ tự tại, ngưng mắt tỉ mỉ xem mấy loại thực vật trong cửa hàng.
Hoa cỏ muôn hồng nghìn tía thác lạc hữu trí* bầy xếp trong tiệm, Cố Trọng Cảnh chỉ biết một phần nhỏ trong đó, dù sao thì hắn cũng không phải một người yêu hoa cỏ, bình thường cũng không chú ý mấy thứ này, nếu không phải vì trồng để bán, con phố cây cảnh chim muông này hắn sẽ không bước vào.
*Thác lạc hữu trí- 错落有致: Ý chỉ sự vật được sắp xếp một cách lộn xộn, nhưng lại vô cùng thú vị, làm người nhìn thấy liền yêu thích. (Theo Baidu)
Hắn nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được đầu cua tai nheo gì, nên muốn gọi ông chủ lại giải thích cho hắn một chút, đang muốn mở miệng gọi ông chủ, một giọng nói già cả gấp gáp liền vang lên.
"Ông chủ, ông nhanh đến xem xem hoa của tôi bị làm sao thế này? Còn cứu được nữa không?"
Cố Trọng Cảnh nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ông cụ tinh thần quắc thước* mặc đường trang đang gấp gáp đi đến, trong tay còn bê một chậu hoa lan sống dở chết dở, vừa vào liền đẩy chậu hoa đến trước mặt ông chủ.
*Quắc thước: tinh nhanh, mạnh khỏe, dồi dào sức lực
Vừa nhìn thấy ông cụ ông chủ liền chưng lên nụ cười lấy lòng, nói với ông cụ rằng: " Là Tề lão ạ, làm sao vậy? Sao mà gấp gáp thế?
Ông cụ nọ cẩn thận vạn phần đặt chậu hoa lên trước quầy:" Đừng nhắc đến nữa, thằng cháu không nên thân nhà tôi nghịch ngợm, đập vỡ chậu lan bảo bối của tôi, còn đứt mất vài cọng rễ, làm sao tôi không biết bảo bối này mảnh mai yếu ớt chứ, chỉ lo nó có mệnh hệ gì, vì vậy mới nhanh chóng đến đây, ông xem giúp tôi xem còn cứu được nữa không?"
Bộ dạng lòng như lửa đốt kia lộ rõ trên mặt, biểu cảm của ông chủ cũng nghiêm túc hơn, phải biết là chậu hoa trong tay Tề lão không phải hoa lan bình thường, mà là danh phẩm dòng lan kiếm trủng mới " Phượng Linh"
*Đây là lan kiếm nhé, còn Phượng Linh thì chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng của t/g thôi.
Lúc trước khi loài hoa này vừa xuất hiện liền có giá vượt mốc ba triệu, dù bây giờ đã nuôi trồng ra loại mới, nhưng hoa này khó trồng, giá cả vẫn rất cao, bình quân giá cả sẽ không thấp hơn một triệu.
Gốc "Phượng Linh" trong tay Tề lão càng là vật bất phàm, bình thường Tề lão chăm sóc tỉ mỉ, người biết hàng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra chậu hoa này ít nhất cũng phải một triệu rưỡi.
Hoa quý như thế, hiển nhiên cũng vô cùng mảnh mai, bình thường chỉ một chút vấn đề nho nhỏ cũng sẽ bị khô héo, càng khỏi nói đến đứt mất rễ.
Mặc dù ông chủ cũng là bác sĩ của một mảnh hoa cỏ nổi danh, nhưng muốn cứu chậu hoa này ông cũng không nắm chắc chút nào.
Sau khi nhìn qua rễ đứt, ông chủ nhịn không được lắc đầu, đầy mặt là vẻ thương tiếc: " Tề lão, rễ bị đứt nhiều quá rồi, haizz..."
Lời chưa nói hết nhưng ai cũng biết là có ý gì, trong tích tắc sắc mặt của Tề Lão khó coi cực kì, cũng không phải là ông ấy tiếc chút tiền đó, người có thể chăm sóc được một gốc lan mấy triệu ai sẽ thiếu tiền chứ? Chủ yếu là ông ấy đau lòng cho chậu lan bảo bối của mình.
Nhưng mà những người trồng lan có kinh nghiệm phong phú quanh đây đều nói không cứu được, hơn nữa ông cũng đã nhanh chóng đi tìm người càng lợi hại hơn ở nơi khác đến để cứu chậu hoa này nhưng cũng vô ích.
Căn bản là thời gian không kịp.
Tề lão sắc mặt đắng chát nhìn chậu lan bảo bối sắp đến kì nở hoa của ông, đau lòng đến nỗi từng đợt huyết dịch trào lên, Cố Trọng Cảnh nhìn dáng vẻ như vậy của ông, tựa hồ không thở gấp một cái là sẽ đoạn khí.
"Thực sự không còn cách nào?" Ông cụ ôm chút hi vọng cuối cùng hỏi.
Ông chủ: "Tề lão..."
Cố Trọng Cảnh nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nghĩ tới nước linh tuyền của mình, chưa biết chừng chậu hoa này còn cứu lại được, một chút lòng thông cảm xen lẫn lợi ích, làm hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn tiến lên một bước, nói với Tề lão: "Lão gia tử, chậu hoa này của ông có lẽ tôi có thể cứu được."
Trong cửa hàng trải qua sự việc đột ngột này, đã có rất nhiều người vây lại, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, tiếc nuối thì tiếc nuối, chỉ có một người duy nhất là nói có thể chữa được.
Chợt nghe thấy một tiếng này phát ra, phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin, dồn dập nhìn về chỗ phát ra âm thanh, bao gồm cả Tề lão vui mừng khôn xiết.
"Chàng trai, cậu chữa được thật chứ? Không phải là lừa tôi chứ?
Cố Trọng Cảnh bình tĩnh lại tự tin nói: "Lão gia tử yên tâm, tôi không lừa ngài, tôi thực sự chữa được, nếu ngài không tin có thể trở về cùng tôi, không chữa khỏi tôi bồi thường giá gốc cho ngài."
Tề lão nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trẻ trung đến quá đáng của hắn, một nửa cảm thấy hoang đường một nửa lại cảm thấy có thể thử xem, nét bình tĩnh và thận trọng trên mặt người trẻ tuổi đã đả động ông.
Chưa biết chừng cậu ta có biện pháp thật.
Ông vẫn đang do dự thì ông chủ nói:" Tề lão, để cậu ấy thử xem, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, cũng không thể kém hơn so với bây giờ được." Nói xong còn len lén nói:" Không chữa khỏi thì cậu ta đền tiền ông cũng không tổn thất gì, việc tốt như này tìm đâu ra chứ?"
Tề lão không ham muốn chút tiền kia, chỉ hi vọng hoa lan của mình được cứu. Ông khẽ cắn răng, đồng ý: " Được, ông già này tin cậu một lần, Phượng Linh của tôi liền giao cho cậu."
Cố Trọng Cảnh khẽ mỉm cười: "Chữa khỏi hoa này không khó, thế nhưng lão gia tử, tôi có một yêu cầu nho nhỏ."
Tề lão: "Cậu nói đi." Nghe thấy yêu cầu, Tề lão không bi ngược lại còn mừng, hi vọng trong lòng nhiều hơn chút, người này nếu dám bàn điều kiện, vậy cậu ta tất nhiên là có có chút tài năng.
Cố Trọng Cảnh: "Nếu như tôi chữa khỏi, hoa này của ngài phải cho tôi tách một gốc."
Tác giả có lời muốn nói: Xét thấy các bảo bối đều nói quá ngắn, xuẩn tác giả quyết định bắt đầu từ hôm nay ngày bốn ngàn mãi đến khi đặt V.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT