Kỳ thực Cố Trọng Cảnh không muốn nghe điện thoại của Lý Du lắm, hắn biết thằng nhóc này giảo hoạt vô cùng, một khi vừa bắt máy liền ghi âm, nếu không cẩn thận nói lời gì không nên nói liền trở thành nhược điểm trong tay Lý Du.
Tuy rằng Cố Trọng Cảnh tin rằng mình sẽ không nói lung tung, nhưng ai biết tiểu tử Lý Du kia có thể nói chút lời như thật như giả hay không, thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm mới là đạo lý sinh tồn.
Nhưng nếu Lý Du gọi điện thoại, vậy chứng minh gã có việc muốn nói với mình, Cố Trọng Cảnh liền dứt khoát không nhận, gửi cho gã một tin nhắn.
"Đang ở đâu? Tao tới gặp mày."
Lý Du nhìn thấy hàng chữ này, trong lòng thoáng qua một chút tiếc nuối, gã quả thật có ý nghĩ dẫn dắt Cố Trọng Cảnh nói nhầm, ví dụ như những bức ảnh khỏa thân kia bao giờ trả gã...
Lời nói này ra trừ phi Cố Trọng Cảnh lập tức phản ứng lại, nếu không tương lai một khi có người báo án, gã có thể nói là Cố Trọng Cảnh uy hiếp gã.
Đáng tiếc Cố Trọng Cảnh quá nhạy bén, lại không nhận điện thoại.
Hắn chỉ có thể thành thật trả lời một câu: Ở cửa hàng trà sữa Nguyên Điểm trước cổng trường học.
Cố Trọng Cảnh: Chờ chút.
Về phần cô nhi viện cách đại học A bao xa chuyện này cũng không cần phải nói, liền để Lý Du chờ đi.
Khi trước lúc Cố Trọng Cảnh là bắt xe từ trường học trở lại cô nhi viện, lúc đó lại là buổi tối, cho nên chỉ mất hai giờ.
Lần này ngồi xe buýt xe thì không như vậy, thời gian ít nhất nhiều hơn một nửa, đợi đến lúc Cố Trọng Cảnh đến được cửa hàng trà sữa Nguyên Điểm, thời gian qua ba tiếng rưỡi.
Cố Trọng Cảnh cũng không nhất thiết phải tới một chuyến, nhưng hắn cần phải lấy những bức hình kia về, vì vậy mới thay đổi lộ trình đi một chuyến.
Đến gần cửa hàng trà sữa Nguyên Điểm, Cố Trọng Cảnh không vội vã trực tiếp đi tìm Lý Du.
Bên ngoài cửa hàng trà sữa đều là thủy tinh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy thân ảnh lo lắng buồn bực của Lý Du, Cố Trọng Cảnh luôn luôn ở bên ngoài đợi cho đến khi xác nhận không có quay lén mới đi vào quán trà sữa.
Lý Du nhìn thấy Cố Trọng Cảnh, lập tức treo lên nụ cười: "Cố ca, nhanh ngồi đi, uống gì nhé?"
Thời gian qua đi hơn tháng, Lý Du chỉ cảm thấy khí thế trên người Cố Trọng Cảnh càng ngày càng uy nghiêm, bức người đến độ không dám nhìn thẳng.
Sau khi liếc mắt nhìn Lý Du một cái, Cố Trọng Cảnh nói: "Không cần, có lời gì ra ngoài nói."
Hai người một trước một sau tiến vào cái hẻm nhỏ vừa nãy, Cố Trọng Cảnh mới nói: "Tìm tao có chuyện gì?"
Lý Du vội vã lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Là như vậy Cố ca, Triệu Thu Lăng cô ta lại tìm chúng tôi nữa, muốn chúng tôi phối hợp với cô ta mời thủy quân nói vài lời bất lợi với anh, lần này là chúng tôi kết hợp với một phú nhị đại khác, tôi dự đoán bọn họ chắc định hắc anh trên mạng, vì vậy muồn nói với anh một tiếng."
Cố Trọng Cảnh cảm thấy có chút đau đầu, đây thù gì oán gì chứ? Cứ phải nhìn chằm chằm hắn không buông?
Hắn sách một tiếng, nói: "Việc này bọn mày không cần để ý nữa, cô ta bảo bọn mày làm gì thì cứ làm cái đó, trong lòng tao đã có tính toán."
Lý Du cảm động đến rơi nước mắt nói: "Cảm ơn Cố ca thông cảm, anh cũng biết tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không dám đối nghịch với họ Triệu kia, lần này thực sự xin lỗi anh."
Cái xin lỗi này có thể nói tình chân ý thiết, Cố Trọng Cảnh nhìn gã như vậy, cười nhạo một tiếng, nói: "Được rồi, ảnh đâu?"
Lý Du vội vã lấy một túi tài liệu từ trong ba lô ra, Cố Trọng Cảnh nhận lấy mở ra liếc một cái rồi thả vào, thật là...Cay mắt!
Hắn không muốn nhìn lại, cả người băng giá khó tan, nói rằng:" Xóa hết bản gốc cùng bản sao rồi chứ, nếu để tao biết mày cầm những bức hình này làm cái gì..."
Lý Du vội vàng lắc đầu: "Cố ca yên tâm, tôi nào dám chứ."
Dáng dấp kia khỏi nói có bao nhiêu đơn thuần thiện lương, một bộ dáng thỏ trắng bị ức hiếp, chỉ có Cố Trọng Cảnh mới biết người này đã cong từ gốc đến ngọn rồi, sau này nhất định sẽ là một kẻ gây họa.
Nhưng việc này không liên quan gì đến Cố Trọng Cảnh, chỉ cần không gây hại cho hắn là được.
Từ lâu lạnh lùng đã khắc sâu vào trong xương cốt Cố Trọng Cảnh, cho dù Lý Du có giết người phóng hỏa thì có liên quan gì đến hắn chứ?
Cố Trọng Cảnh: "Một nửa còn lại đâu? Làm xong chưa?"
Lý Du: "Làm xong rồi, anh xem tin tức một chút liền biết, chủ nhiệm đã bị cách chức rồi."
Cố Trọng Cảnh: "Làm không tệ."
Lý Du thở phào nhẹ nhõm, thử dò xét nói: "Vậy ảnh của tôi cùng Trần Lượng?"
Cố Trọng Cảnh: "Hả? Mày nói cái gì? Tao không nghe rõ."
Lý Du: "Không có gì không có gì, tôi không nói gì cả."
Cố Trọng Cảnh xem văn kiện, lại nhìn Lý Du, cân nhắc cười nói: "Lý Du, mày biết con người tao ghét nhất hạng người gì không?"
Lý Du kinh hồn bạt vía nói: "Không... Không biết."
Cố Trọng Cảnh: "Tao ghét nhất người tự cho là thông minh."
Lý Du không hiểu ý của hắn, nghi hoặc nhìn sang: "Cố ca, tôi không biết anh đang nói gì."
Cố Trọng Cảnh không nhịn được, khí thế toàn bộ khai hỏa ép tới,: "Sách, lấy bút ghi âm trong túi ra."
Trong lòng Lý Du " lộp bộp" một chút, trên mặt liền hiện lên sợ hãi, hắn... Hắn làm sao biết được?
"Bút...Bút ghi âm gì, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì, ha ha ha a..."
Gã cố gắng giả ngu hòng qua mặt, đáng tiếc Cố Trọng Cảnh căn bản không cho gã cơ hội này, tay đặt trên bả vai của gã "Ừ" một tiếng, âm cao kéo vừa dài vừa có lực áp bức, Lý Du triệt để xụp đổ..
Run lập cập lấy bút ghi âm từ trong túi ra, trên mặt đều là sợ hãi cùng ủ rũ.
Cố Trọng Cảnh nhận lấy bút ghi âm nhét vào trong túi, quay người nhanh chân rời đi, lúc đến đầu hẻm quay đầu lại nhìn Lý Du một cái nói: "Lý Du, không cần thử khiêu chiến tính nhẫn nại của tao."
sau khi Cố Trọng Cảnh rời đi không biết bao lâu, Lý Du mới nhúc nhích ngón chân đứng đến tê ngứa, huyết dịch cả người dường như bị đóng băng rồi, ánh mắt vừa nãy kia...
Thật là kinh khủng!
Sát khí mãnh liệt ập tới như đi qua núi thây biển máu, Lý Du chỉ cần nhớ lại một chút thôi liền rùng mình một cái.
Gã thề sau này gã sẽ không đối nghịch với Cố Trọng Cảnh nữa, một giây vừa nãy, gã cho rằng Cố Trọng Cảnh sẽ giết gã.
Cố Trọng Cảnh đã đi mua xe ba bánh ở khu nội thành thứ năm không biết là mình đã tạo thành bóng ma như thế nào trong lòng Lý Du, hắn đang phân vân rốt cuộc là nên mua chiếc màu xanh hay chiếc màu đỏ.
Nhìn qua cảm giác hình dáng cũng không tồi, đều muốn thì phải làm sao? .
Ngôn Tình SủngNhìn tới nhìn lui không quyết định được, hắn thẳng thắn gửi một tin nhắn cho Chử Ngạn.
Hôm nay cũng thật nhớ Nguyên Nguyên: Bà xã, cái nào đẹp?
Cố Đại Đầu là heo heo heo: cái màu đỏ kia đi.
Hôm nay cũng thật nhớ Nguyên Nguyên: Oa! Bà xã em rốt cục để ý tới anh rồi!
Cố Đại Đầu là heo heo heo:...
Cố Trọng Cảnh tinh thần chấn động, khóe miệng lập tức kéo lên thật cao, cấp tốc soạn tin: Bà xã anh rất nhớ em, anh sai rồi, em nói chuyện với anh đi.
Ấn gửi đi, sau đó... Sau đó liền không có sau đó.
Hắn bị chặn...
Cố Trọng Cảnh trợn mắt, vừa mới nãy còn tốt mà, sao lại chặn rồi?
Dưới bàn học Chử Ngạn đánh mạnh tay mình vài cái, cho mày thua kém này! cho mày thua kém này!
Đã nói một tháng không để ý tới Cố Đầu To, mới được mấy ngày chứ? Lẽ nào sau này y phải cùng họ với Cố Trọng Cảnh sao?!
Chờ chút, cùng họ với Cố Đầu To, hình như, cũng không tệ ý...
Chử Ngạn nghĩ nghĩ rồi bật cười,nụ cười ngốc nghếch cũng hoàn toàn không thể tổn hại mỹ mạo của y, đáng tiếc thầy giáo trên bục giảng hoàn toàn không chấp nhận, ánh mắt dưới kính lóe lên: " Chử Ngạn, bây giờ đang là giờ học, em đang cười cái gì? Có chuyện gì mà vui vậy? Chia sẻ với mọi người một chút."
Chử Ngạn: "..." Cố Đầu To, anh chết chắc rồi!
Lời tác giả:Cố Trọng Cảnh: Bà xã, tự em ở trên lớp thả hồn ví anh có qua hệ gì(oan oan ức ức. jpg)