Nguyên thân Chử Ngạn năm nay mười bảy tuổi, vừa mới học lớp 11, trường học cách cô nhi viện hơi xa, nên Chử Ngạn trọ ở trường, mặc dù Cố Trọng Cảnh không nỡ, nhưng không đi học cũng không được, dù sao đây cũng không phải tận thế.
Vị thành niên như Chử Ngạn không học hành không làm được gì cả, Cố Trọng Cảnh càng không nỡ để Chử Ngạn chịu khổ chịu mệt cùng hắn, vì vậy tạm thời chỉ có thể như vậy.
Ngày tiễn Chử Ngạn về trường, Chử Ngạn không biểu hiện ra chút không nỡ nào, bởi vì y biết sau này bọn họ sẽ có càng nhiều thời gian, chia cách bây giờ là để lúc gặp lại càng thêm tốt đẹp.
Mà Cố Trọng Cảnh lại không giống thế, mặt thối ra đưa Chử Ngạn đến trường, còn cố ý tìm giáo viên chủ nhiệm lớp Chử Ngạn nói chuyện một hồi lâu, nói đầu Chử Ngạn hỏng rồi, kiến thức cũng quên hết rồi, hy vọng thầy cô đừng tạo áp lực quá lớn cho y.
Cố Trọng Cảnh lo lắng Chử Ngạn ăn không ngon ngủ không ngon, còn lo lắng thiếu nam thiếu nữ trong trường không có mắt mà quấy rối Nguyên Nguyên của hắn, lo lắng đến nỗi biến thành bà mẹ già, dặn dò một lô xích xông.
Chử Ngạn thấy phiền, thẳng thắn đuổi hắn về.
Cố Trọng Cảnh đi một bước quay đầu ba lần rời khỏi trường Chử Ngạn, quyết định chủ ý nhất định phải nhanh chóng kiếm được tiền, đến lúc đó có thể lấy lí do đưa đồ mà mỗi ngày đến thăm Nguyên Nguyên.
Sau khi trở về cô nhi viện, Cố Trọng Cảnh làm gì cũng không có tinh thần, mỗi ngày đều trưng mặt thối đi làm.
Nhưng cũng không biết tại sao, cố tình lại có người rất thích dáng vẻ này của hắn, việc làm ăn của tiệm cà phê càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều cô bé mộ danh mà tới.
Giống như bây giờ, bên của sổ lại tới hai cô gái, gọi món cà phê và bánh ngọt đắt nhất trong tiệm, điểm danh Cố Trọng Cảnh bê đến bàn các cô.
Cố Trọng Cảnh thối mặt đi về nhà bếp, cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, gần đây luôn có người nhìn hắn chằm chằm, công việc cũng càng ngày càng bận, điều này làm cho tâm trạng vốn dĩ không tốt của hắn càng thêm kém.
Chờ hắn quay người rời đi, hai cô gái kia liền bắt đầu bàn luận.
"Thật đẹp trai mà, bộ dạng đưa đám thật có cảm giác ~ "
"Đúng vậy đúng vậy, trước đây mình cứ nghĩ tú sắc khả xan là nói đùa thôi, thì ra nhìn người đẹp, thì đồ ăn sẽ trở nên ngon hơn ~"
"Hoan Hoan ngày mai cậu lại đến chứ?"
"Đến chứ, sao lại không đến, soái ca đẹp trai như vậy, không nhìn nhiều hơn vài lần sẽ bị thiệt."
"Chao ôi ~ Cậu là đồ tiểu sắc nữ."
Quản lý nghe rõ đối thoại của hai người, đối với Cố Trọng Cảnh càng hài lòng thêm, quyết định đến lúc phát lương sẽ thưởng thêm cho Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh bận rộn làm việc mười tiếng, lòng bàn chân lại bắt đầu đau, nghề phục vụ này thật mệt, mỗi ngày đều di chuyển liên tục, cái thân thể rách nát này căn bản chịu không nổi.
May là có nước suối trong không gian, bằng không với thân thể của hắn hiện tại, muốn trồng trọt nhất định sẽ bị mệt chết.
Kéo thân thể uể oải trở lại cô nhi viện, giúp viện trưởng làm chút việc trong khả năng, sau khi dỗ bọn trẻ ngủ, Cố Trọng Cảnh mới trở về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Trọng Cảnh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chử Ngạn.
Ông xã của Nguyên Nguyên: Nguyên Nguyên, đã ngủ chưa?
Cố Đầu To là heo: Vẫn chưa, đang học từ vựng.
Ông xã của Nguyên Nguyên: Bảo bối có nhớ anh không?
Cố Đầu To là heo: Không nhớ!
Ông xã của Nguyên Nguyên: Thật sự không nhớ sao? Nhưng mà anh nhớ em, ngày mai anh tới trường thăm em được không?
Cố Đầu To là heo: Được rồi, nhớ chút chút. Anh đừng đến, nơi này xa như vậy, anh lại không có tiền.
Ông xã của Nguyên Nguyên: Bà xã, đâm trúng tim rồi...
Cố Đầu To là heo: Em bảo cho anh tiền mua hạt giống anh lại không muốn, đến chết vẫn sĩ diện khổ thân!
Ông xã của Nguyên Nguyên: Đàn ông đích thực chưa bao giờ ăn cơm mềm*!
*Ăn cơm mềm: chỉ những người ăn bám phụ nữ.
Cố Đầu To là heo:...
Ông xã của Nguyên Nguyên: Nguyên Nguyên, anh muốn nghe giọng của em.
Cố Đầu To là heo: Muộn lắm rồi, bạn cùng phòng đều ngủ rồi, không tiện mở video, sáng ngày mai nghỉ giữa giờ sẽ gọi cho anh được không?
Ông xã của Nguyên Nguyên: Được rồi, vậy em cũng đi ngủ sớm đi, đừng học nữa, đã trễ thế này, thức đêm hỏng người em không đau lòng nhưng anh đau lòng.
Cố Đầu To là heo: Được, ngủ ngon.
Ông xã của Nguyên Nguyên: Bảo bối ngủ ngon.
(Tên nick trong đoạn chat này hơi kì, theo lý thuyết "Ông xã của Nguyên Nguyên" là Cố Trọng Cảnh tự gọi mình, còn "Cố Đầu To là heo" là Chử Ngạn gọi Cố Trọng Cảnh, vậy suy ra là Cố Trọng Cảnh tự nt vs mình... Ở đây mình nghĩ chắc tác giả nhầm nhọt gì đó)
Trò chuyện kết thúc, Cố Trọng Cảnh thỏa mãn, đắp kín chăn nhắm mắt lại, chuẩn bị vào trong mộng gặp Nguyên Nguyên của hắn.
Nước trong không gian có thể cường thân kiện thể thực sự không phải đùa, Cố Trọng Cảnh uống nửa tháng liền rõ ràng cảm giác được thân thể tốt hơn.
Lúc trước đi bộ nhiều một chút sẽ thở hồng hộc, bây giời chạy một hơi từ chỗ làm về cô nhi viện cũng không cảm thấy mất sức.
Tuy rằng cơ thể gầy, nhưng đã có chút cơ bắp mỏng manh, đối với mình hiện giờ Cố Trọng Cảnh cực kì thoả mãn.
Công dụng của nước suối Cố Trọng Cảnh đã sớm biết, tự nhiên sẽ không quên Chử Ngạn, lấy cho y hai bình nước suối đưa đến trường học, bảo y uống hết thì gọi điện cho hắn.
Ngoại trừ Chử Ngạn bên kia, mỗi ngày Cố Trọng Cảnh còn rót vào trong giếng của cô nhi viện mấy thùng nước suối, già trẻ lớn bé trong cô nhi viện, cơ thể tất cả đều không tốt, còn có mấy đứa bé bị khuyết tật bẩn sinh, hệ miễn dịch kém, thỉnh thoảng liền phát sốt.
Cố Trọng Cảnh thực lòng hi vọng nước suối có thể có ích đối với bọn nhỏ, cho dù không thể trị khỏi khuyết tật của chúng, ít ra cũng làm cho thân thể chúng khỏe mạnh hơn.
Những việc này Cố Trọng Cảnh đều làm vào sáu giờ sáng mỗi ngày lúc rời giường, sẽ không ai biết được. Việc hắn có không gian, ngoại trừ Chử Ngạn, hắn không định nói cho bất kì ai, thế gian này hắn chỉ tin tưởng một mình Chử Ngạn.
Buổi sáng sáu giờ.
Sau khi rửa mặt gọn gàng xong, Cố Trọng Cảnh lấy hai thùng nước suối đổ vào trong giếng, lấy bánh màn thầu tối qua nhóm viện trưởng đã làm xong hấp một nồi lớn, sau khi chín tự mình ăn hai cái, còn lại ủ nóng đợi mọi người trong viện dậy liền có ăn.
Lúc ra ngoài vừa vặn gặp viện trưởng đến lấy nước rửa mặt, đến chào hỏi nói buổi sáng tốt lành, Cố Trọng Cảnh liền chạy chậm tới quán cà phê.
Nước suối mặc dù có tác dụng, nhưng rèn luyện thân thể đối với hắn cũng không có hại, nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp một tay ôm trọn Nguyên Nguyên, Cố Trọng Cảnh đi đứng càng ngày càng có lực.
Chạy chậm từ cô nhi viện đến quán cà phê mất ít thời gian hơn một chút, cuối cùng sau bốn mươi phút hắn đã tới cửa hàng, trong thời tiết mưa dầm kéo dài mà vẫn chạy ra một đầu mồ hôi.
Vào phòng thay đồ sau khi đơn giản lau qua, mặc đồng phục vào, sửa sang tóc tai một chút, lại là một anh chàng quán cà phê đẹp trai.
Rời khỏi phòng thay đồ, Cố Trọng Cảnh không vội về làm việc, hắn đến văn phòng của quản lý một chuyến, hôm nay hắn có việc muốn làm.
Hắn muốn ứng lương!
Đợi đến lúc phát lương thì quá lâu, vẫn còn nửa tháng nữa, hắn không đợi nổi lâu như thế, trong tiệm quen biết được một cậu bạn nói với Cố Trọng Cảnh có thể ứng lương, vì vậy sau khi hắn làm được nửa tháng thì định xin ứng lương.
Thời gian trong không gian và bên ngoài không giống nhau, bên ngoài một ngày bằng hai mươi bốn ngày bên trong, nửa tháng chính là 360 ngày, gần một năm rồi.
Một năm này bất kể trồng cái gì cũng đủ để hắn tích lũy vốn khởi điểm rồi, trồng dược liệu, hoa cỏ, cây ăn quả một năm thì không đủ, nhưng trồng chút rau củ thì đủ thu mấy lượt.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, quản lý Trương đang lật tới lật lui một quyển gì đó, thấy Cố Trọng Cảnh bước vào, quản lý Trương tươi cười nói: " Là tiểu Cố đó hả, có việc gì sao?"
Quản lý Trương nghe vậy nụ cười bất biến: "Ứng lương à, được, chờ một lát tôi nói với bên tài vụ, tan ca cậu trực tiếp qua lĩnh là được. Đúng rồi, cậu định ứng bao nhiêu?"
Cố Trọng Cảnh: "Bây giờ tôi có thể ứng bao nhiêu?"
Quản lý Trương: "Trong tình huống bình thường có thể ứng 30%, thế nhưng tôi có thể làm chủ cho cậu ứng trước 50%."
Cố Trọng Cảnh nhận phần nhân tình này của quản lý Trương, xác thực hiện tại hắn rất cần tiền: "Vậy tôi cảm ơn quản lý trước."
Quản lý Trương xua xua tay: "Nói cái này liền xem như người ngoài rồi."
Nói xong hắn do dự một chút, tựa hồ là có lời muốn nói, Cố Trọng Cảnh không lên tiếng, chờ hắn mở miệng.
"Tiểu Cố à, cậu đắc tội ai rồi phải không?"
Cố Trọng Cảnh không rõ: "Quản lý có lời gì không ngại nói thẳng."
Quản lý Trương suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên trực tiếp nói cho Cố Trọng Cảnh thì tốt hơn: "Hôm qua ông chủ gọi điện thoại cho tôi hỏi chuyện của cậu, nói có người muốn ông ấy đuổi cậu. Chỗ ông chủ tạm thời không cần lo, ông ấy là một người rất dễ nói chuyện, sẽ không vô duyên vô cớ đuổi việc nhân viên, nhưng ông ấy muốn hỏi một chút tình huống của cậu là như thế nào, có tiện nói ra không?"
Lời tác giả: Cố Trọng Cảnh: Có người mơ ước mỹ mạo của tôi, tôi không đáp ứng cô ta, cô ta liền muốn làm ta. (Thắp một ngọn nến. jpg)
Chử Ngạn: Da mặt thật dày!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT