Sau khi Tô Khả Khả nhặt miếng ngọc bội dính máu kia lên, cô lại leo lên giường lần nữa, nhoài người nằm vào trong lồng ngực hắn: “Cháu biết chú lo lắng cho cháu, nhưng, miếng ngọc cổ dính máu này không thể ném đi được.”

Cô gái nhỏ chủ động nhoài người nằm vào trong ngực, nhưng Tần Mặc không thể vui sướng nổi, khuôn mặt vẫn như cũ trầm xuống: “Cô bé, con có biết dáng vẻ lúc nãy của chính mình hay không? Miếng ngọc này chỉ sợ là đã sinh ra linh trí, có thể sẽ mê hoặc con người.”

Tô Khả Khả lắc đầu: “Có vẻ như là ngược lại chứ không phải như vậy đâu. Chú, com cảm giác được rằng, miếng ngọc này chẳng những không bài xích con, mà còn muốn thân cận với con, chỉ là trên miếng ngọc này có ngưng đọng lại một chút ký ức lúc sinh thời của vị chủ nhân tiền nhiệm, người nọ bị uổng mạng, trong lòng có oán khí có chấp niệm, dẫn tới chuyện trên miếng ngọc này cũng bị nhiễm chấp niệm của người đó.

Ngày ngày con đều ngồi thiền hấp thụ linh khí thiên địa gột rửa tám đoạn kinh mạch, nếu chỉ là chấp niệm cùng oán khí bình thường, con đã sớm hóa giải được rồi, không thể nào đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play