Tống Nguyên nghe vậy sửng sốt, lập tức trả lời: “Đúng đúng, mình có đốt hương, hương này mình dùng có vấn đề gì sao?”

Hắn nghĩ đến cái gì đó, thần sắc có chút không tốt, cũng không rãnh lo mặt mũi gì đó, giải thích nói: “Chú họ kia của mình biết mình bị bệnh nặng vừa khỏi, bây giờ đang học năm cuối, một năm vô cùng quan trọng, vậy nên…liền thỉnh cho mình một cái tượng thần, thực ra mình cũng không tin mấy cái này, nhưng chú họ mình tin, chú ấy nói chỉ cần mình ngày ngày thắp hương bái thần, đám bảo thân thể mình sẽ khỏe mạnh, cả đời suôn sẻ, sang năm thi đại học cũng có thể phát huy vượt xa người thường.”

Lần này Tần Tinh cũng không nhịn nữa, trực tiếp cười lớn một trận, có điều xuy xét đến việc bây giờ mọi người còn ở ngoài đường, xung quanh bốn phía đều có người, nên cũng nghẹn lại nhỏ giọng cười hơn một chút: “Mình nói nè Tống Nguyên, trước đây cũng không thấy cậu dễ tin người như vậy, sau khi bị bệnh xong cậu bị làm sao vậy? Có phải đầu óc cũng bị bệnh luôn rồi không?

Khụ, xin lỗi xin lỗi, mình không phải cố ý muốn mắng chửi cậu, nhưng thật sự là chuyện này của cậu thực sự là quá ngu ngốc luôn rồi đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play