Tô Khả Khả nghĩ chắc kiếp trước cô với chú chắc hẳn là có quan hệ với nhau, hoàn toàn không chú ý đến, cô vừa nói xong những lời này, sắc mặt hai cậu trong phòng đều biến đổi.
Tần Tinh giật mình biểu hiện rõ trên mặt, động tác lật sách của La Mạn chợt dừng lại.
"Khả Khả, không có ba mẹ là có ý gì?" Tần Tinh ngày thường giọng nói rất lớn, hiện tới giọng nói trực tiếp thấp xuống mấy tông, âm nữ cao biến thành âm nữ thấp, như kiểu chột dạ.
Cô có phải vừa rồi không nên hỏi.. không nên hỏi? Tô Khả Khả đối với ba mẹ cái từ này rất xa lạ, cũng không có tình cảm gì, Tần Tinh hỏi, cô liền nói: "Sư phụ nói tớ bị vứt ở vùng núi hoang dã, ông ngày đó vừa vặn đi ngang qua nên nhặt tớ đem về, nếu không thì tớ đã chết lạnh ở bên ngoài rồi. Sau này sư phụ bấm tay, nói rằng ba mẹ tớ đều không còn."
"Khả Khả, xin, xin lỗi." Tần Tinh há miệng thở dốc, trong cổ họng có chút chua.
La Mạn nghe được lời này, trầm mặc một chút, đột nhiên đứng lên.
Cô đi qua, ôm Tô Khả Khả vào lòng, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô: "Đừng buồn, tất cả đã qua rồi."
Tô Khả Khả còn không biết chính mình chỉ một giây liền biến thành cậu đáng thương trong mắt cậu khác, làm cô có chút hoang mang.
Cô không buồn? Vì sao phải buồn?
Nhưng cô rất vui, học bá sao Văn Xương lại ôm cô!
Tần Tinh ở một bên nhìn thấy, hai mắt liền trừng lớn.
La Mạn này.. kỳ lạ chưa nói đến, cô ta vốn là cậu an tĩnh, an tĩnh đến không muốn nói nhiều hơn một câu.
Nay cô lại chủ động an ủi Tô Khả Khả?
Chủ động!
Hai cậu cứ ôm nhau như vậy, không hệ liền thân hơn nhiều.
"Ai ai, Tô Khả Khả, vừa nãy không phải tớ nói là giới thiệu các thành viên trong kí túc xá với cậu sao, tớ còn chưa có giới thiệu hết đâu." Tần Tinh nhịn không được cảm giác bị xem như không tồn tại, nên đáng thương di chuyển lực chú ý.
La Mạn liếc cô một cái, buông Tô Khả Khả ra.
Tần Tinh bĩu môi. Còn không phải là ôm một chút sao, cô chính là nhận lệnh chú Tư che chở Tô Khả Khả.
"Nghỉ trưa một lát, nếu không buổi chiều lên học dễ buồn ngủ." La Mạn đối với Tô Khả Khả cười cười, sao đó chính mình lên giường.
Tần Tinh một tay kéo Khả Khả lại về phía mình, xem xét liếc mắt một cái về phía giường La Mạn, nói nhỏ vào tới Tô Khả Khả: "Tô Khả Khả, cậu thích La Mạn, hay là thích tớ?"
Tô Khả Khả ngẩn ra nói: "Hai người các cậu tớ đều thích, vừa nãy nói chuyện với chú, tớ đã khoe là hôm nay tớ vừa làm quen được với hai bạn, chú còn vui cho tớ đó."
Tần Tinh đối với đáp án này không phải rất vừa lòng.
Nhưng mà cô vừa rồi hỏi điều không nên hỏi, hiện tới liền bù đắp, không so đo, liền giới thiệu với Tô Khả Khả một vài thành viên ký túc xá.
La Mạn là học bá, ít nói, rất an tĩnh.
Triệu Khả Tâm là chị em của cô, học hành cũng có chút thành tích, nhưng thích nhất là ôm chân Phật, giống như hiện tại, đang giữa trưa, lại không nghỉ ngơi, chạy đến thư viện ôn tập.
Còn bạn cùng phòng Tưởng Nguyệt Nguyệt, Tần Tinh không muốn nói về người này.
"Tưởng Nguyệt Nguyệt, cái người dọn đi, chính là người hôm nay đấu võ mồm với cậu đó hả?" Tô Khả Khả hỏi.
"Sao cậu biết?"
Tô Khả Khả cười: "Bởi vì cậu có nhắc qua."
"Tên cô ta tớ chỉ nhắc có một lần, vậy mà cậu đã có thể nhớ được?"
Tô Khả Khả: "Trí nhớ của tớ tốt."
Nói đến Tưởng Nguyệt Nguyệt, Tần Tinh không nhịn được trợn mắt: "Cô ta vậy mà qua lại với chú hai của tớ, mẹ nó.."
Trước nhắc tới La Mạn cùng Triệu Khả Tâm, Tần Tinh cũng chỉ giới thiệu sơ lược về các thông tin cá nhân của hai cô nàng, cũng không nhắc đến chuyện trong nhà. Trong mắt cô, cái đó không quan trọng. Tuy rằng không thích Tưởng Nguyệt Nguyệt, cô cũng khinh thường việc nói xấu sau lưng.
"Tóm lại, từ nhỏ đến lớn cô ta cái gì cũng thích cùng tớ so sánh, lúc trước tớ tới lớp ba, cô ta cũng tới lớp ba. Lần trước chúng tớ cá cược, cô ta thua, cho nên đúng hẹn rời khỏi ký túc xá. Hừ, Tưởng gia này đối với chị em chúng tớ đều không thích, Tưởng Nguyệt Nguyệt còn có chị lớn hơn cô tên là Tưởng Phương Phỉ, là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế, Tưởng Nguyệt Nguyệt chỉ là đồ ngốc, so sánh với chị cô ta, được một đám nam sinh bầu làm hoa khôi học đường. Tớ khinh, chị đây nếu nghiêm túc trang điểm, tuyệt đối so với cô ta còn xinh đẹp hơn."
Dáng người Tần Tinh một mét sáu yểu điệu, mái tóc dài, trời sinh mỹ nhân từ trong trứng, ở cùng một đám nữ sinh cực kỳ nổi bật, chính là tính cách khiến người khác không dám khen cô.- đọc tốt hơn trên app TYT
Tần Tinh cắt ngang một tiếng: "Cậu nói xinh đẹp có ích gì, trong mắt bọn nam sinh kia, đều thích Tưởng Phương Phỉ kia, tớ thật không cảm thấy cô ta có gì xinh đẹp, chính là khi trang điểm, danh tiếng của cô trong lòng mấy nam sinh đặc biệt lớn."
Tô Khả Khả nhìn cô trợn mắt, cảm thấy cô khá xinh đẹp: "Cậu như vậy rất tốt. Tính tình thẳng thắn, thích là việc thiện, làm cậu trượng nghĩa, nhân duyên cực tốt, nếu là ở thời cổ đại, cậu chắc chắn là một nữ hiệp."
Tần Tinh vui vẻ: "Thật sự sao, tớ có khí chất của nữ hiệp sao?"
Nhưng mà, mới vừa nói xong cô liền bĩu môi: "Cái khác không nói, nhân duyên tốt? Nếu tớ nhân duyên tốt, tới sao cậu ở trong ký túc xá cũng mình đều không làm quen được?"
Cô nói rồi nhìn thoáng qua La Mạn.
La Mạn phảng phất như chưa vào giấc, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trong trường học có rất nhiều người là học bá thi vào được đều rất khinh thường những người dựa vào quan hệ để vào trường, mang theo một khí chất cao ngạo, nhưng trên người La Mạn thì không có, cô rất an tĩnh, cũng rất bình thường.
Tần Tinh vừa mới bắt đầu chủ động với cô, sau đó lại phát hiện La Mạn không có phản ứng, cho rằng đối phương cao ngạo, còn khinh thường cô, trong lòng tức giận, cũng liền trở nên xa cách với cô.
Sau đó cô mới phát hiện, La Mạn không phải cao ngạo, mà là giản dị, không khinh thường, là ngại các cô nói nhiều.
Đáng tiếc lúc cô giải thích, cũng làm người khác chạnh lòng, cô không hạ thấp mình chủ động lấy lòng, vì thế sau này liền luôn lạnh lùng.
Cứ như vậy xấu hổ gần một năm, đối với Tần Tinh mà nói, cô thật sự là im lặng đến hoảng.
Tần Tinh còn đang nghĩ tới La Mạn, La Mạn đột nhiên kêu lên một tiếng: "Tần Tinh."
Tần Tinh hoảng hốt: "Làm sao?"
La Mạn ghé vào gương nhìn xuống cô, khẽ cười nói: "Tương lai còn dài, sau này chúng ta sẽ nói những chuyện đó sau với Khả Khả, hai người các cậu đều nghỉ đi, nếu không buổi chiều học sẽ ngủ gật."
".. A, được."
Tần Tinh nghe được hai chữ "Chúng ta", cả cậu có chút lâng lâng.
Từ khi nào, cô cùng La Mạn đã thành "Chúng ta"?
Giường của Tô Khả Khả trước đó đã có cậu sắp xếp ổn thỏa, cô có thể trực tiếp nằm lên.
Nhớ tới lời chú nói có gửi tin nhắn cho cô, Tô Khả Khả nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
Tần Mặc Sâm: Ở trường quen chưa?
Tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước, lúc ấy cô cùng Tần Tinh đang ở nhà ăn ăn cơm, nhà ăn nhiều cậu, tương đối ồn, cho nên Tô Khả Khả không nghe thấy.
Tuy rằng vừa rồi đã nói qua điện thoại, nhưng Tô Khả Khả nhìn đến tin nhắn lẻ loi trong hộp thoại, vẫn trả lời một câu.
Tô Khả Khả: Chú yên tâm, năng lực thích ứng của con tương đối mạnh, trừ việc học còn đang trong tình trạng nước đổ đầu vịt, những mặt khác con đã làm quen cả rồi.
Edit: Phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT