Biết chuyện đứa bé bị "người quen" giết, suýt thì chết, sự tức giận của dì Chu át luôn cả nỗi sợ hãi.

"Tại sao lại muốn giết cháu của chúng tôi cơ chứ? Soái Soái thường ngày vẫn kêu cô một tiếng chị Tuệ, cô vậy mà lại muốn hại chết nó, cô sao mà ác độc như vậy?" Dì Chu tức giận đối với bùa chú hơi hơi rung động mà mắng.

Ma nước ấm ức, nói với Tô Khả Khả: "Tôi không có hại Soái Soái, chỉ là nó yếu bóng vía quá, bị kinh hãi đến độ hồn phách thoát khỏi người."

"Vừa nãy cô là người đoạt lấy thân xác của thằng nhóc đó." Tô Khả Khả nói thẳng với nó.

Ma nước dừng một chút, giải thích: "Tôi chỉ muốn mượn thân thể của Soái Soái dùng một chút, nói với ba mẹ tôi mấy câu."

Tô Khả Khả chu chu cái miệng: "Cô cho rằng tôi sẽ tin cô chắc?"

Ma nước..

"Phát hiện sau khi chết không thể đầu thai, chỉ có thể ngây ngốc ở trong nước lạnh như băng, cô hối hận?"

Tô Khả Khả hừ một tiếng: "Phiền nhất là những người nghĩ không thông liền đi tự tử. Mạng người là thứ quý nhất trên đời, mỗi người chỉ có thể sinh ra một lần, cô nếu như không quý trọng, bị tước quyền đầu thai cũng đáng đời cô."

Thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, ngay cả chú của cô cũng vậy, Tô Khả Khả liền giải thích nói: "Những linh hồn chết vì tự sát đều không thể đầu thai, bởi vì bọn họ không có trách nhiệm đối với sinh mạng của mình, coi thường mạng sống. Trừ khi.."

Tô Khả Khả nhìn chằm chằm ma nước nói: "Trừ khi bọn họ ở trần gian nhất định tìm được một người chết thay, nếu không chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể đầu thai, cho đến khi hồn phách ngày càng yếu, cuối cùng tiêu tán trong đất trời.

Mà trong tất cả các ma chết vì tự sát, ma nước là dễ tìm người thay thế nhất.

Bọn họ chỉ cần đem người chết thay kéo vào trong nước, gắt gao gì chặt lấy họ, người đó chẳng mấy chốc từ một người sống sờ sờ thành kẻ chết đuối."

Trần Ngọc Quyên cùng dì Chu kinh sợ, cả người toàn mồ hôi lạnh.

Nếu không phải các cụ đều dặn dò trẻ em trong thôn không được đi đến bên bờ sông chơi, con ma nước này có phải sớm đã tìm được kẻ chết thay?

"Tôi không có hại người mà!" Tiết Tuệ giọng điệu mang theo vài phần vội vàng.

Tô Khả Khả chỉ chỉ bùa trấn ma trên người cô: "Cô nếu hại người, lá bùa đang dán ở trên người cô liền không phải là bùa trấn ma mà sẽ là lá bùa trực tiếp làm cô hồn phi phách tán."

Tô Khả Khả đương nhiên biết cô tôi không hại người.

Nếu hại người, trên người sẽ dính sát khí, nhưng ma nữ trước mặt này chỉ có âm khí chứ không có sát khí.

Hơn nữa, nếu muốn hại người, cô liền tìm kẻ chết thay rồi đi đầu thai, cần gì xuất hiện ở đây.

Ma nữ này cuối cùng là không có cơ hội hại người, hay là không hại người, Tô Khả Khả tạm thời không có kết luận.

Sư phụ nói, rất nhiều ma quỷ lâu dần sẽ mất đi tính người, biến thành ác ma.

Gặp được linh hồn như vậy, không thu tiền cũng có thể xử lý đối phương, coi như làm việc công đức.

"Tôi thật sự chỉ muốn mượn thân thể của Soái Soái cùng ba mẹ tôi nói vài lời." Tiết Tuệ mặt mang ý cầu khẩn: "Đại sư, giúp tôi lần này với có được không?"

Tô Khả Khả khuôn mặt lạnh lùng, thực lãnh khốc ném ra hai chữ: "Không thể."

"Đứa trẻ này thân thể vốn yếu, vận khí cũng kém, cô nhập vào thân xác nó như vậy, cũng không sợ nổi một âm khí nhập vào người trực tiếp chịu không nổi mà chết ư?"- đọc tốt hơn trên app TYT

".. Tôi, tôi không có nghĩ nhiều như vậy."

"Ma ích kỷ. Tự tử là ích kỷ, vì đạt được mục đích không nghĩ đến người khác, cũng là ích kỷ." Tô Khả Khả nói.

Tần Mặc Sâm đột nhiên duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn phập phồng của nàng.

"Không có gì đâu chú, con đang giáo dục ma mà." Tô Khả Khả chu miệng nhìn hắn.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play