Quản gia Vu thấy Thanh Trà lúc trở ra từ quán nước sắc mặt vô cùng kì lạ, hơn nữa trước đó ông còn thấy Hạ Thư Yến cũng vào bên trong bèn gọi nói cho Hàn Hứa Phong biết.
Hàn Hứa Phong nghe xong linh cảm có chuyện không tốt lắm, hắn định trở về Hàn gia xem tình hình thế nào thì gặp Hạ Thư Yến bên ngoài hành lang.
“Thư Yến, em vừa đi gặp Thanh Trà phải không? Rốt cuộc là hai người đã nói những gì?” Lòng Hàn Hứa Phong giờ như lửa đốt, hắn chỉ sợ Hạ Thư Yến nói ra tất cả mọi chuyện liên quan đến Mễ Ly.
“Phải. Em đã nói tất cả mọi chuyện giữa anh và Mễ Ly cho cô ta nghe rồi. Hứa Phong, anh còn định giấu Lam Thanh Trà đến bao giờ nữa?”
“Không phải em đã hứa là sẽ không nói ra sao.” Hàn Hứa Phong nhìn Hạ Thư Yến tức giận vô cùng.
“Em hứa bao giờ chứ? Hàn Hứa Phong em nói cho anh biết, Lam Thanh Trà nhất định sẽ không chịu tha thứ cho anh đâu, anh cũng từ bỏ thứ tình cảm ảo muội đó đi.” Hạ Thư Yến nắm lấy cánh tay hắn, cô ta đoán nếu Hàn Hứa Phong chia tay Thanh Trà thì cô chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất dành cho hắn.
Hàn Hứa Phong hất mạnh tay ra, hắn cũng không thèm nhìn Hạ Thư Yến một cái liền khẩn trương lái xe trở về Hàn gia.
Thanh Trà vào trong phòng sách tìm sách cho Hàn phu nhân. Cô đã vào đây cũng vài lần rồi nhưng chưa lần nào được nhìn kĩ lưỡng. Trong phòng có rất nhiều sách, chúng được xếp gọn theo từng chủ đề nên cũng rất dễ tìm. Thanh Trà chỉ mất một lúc đã tìm được sách cho Hàn phu nhân.
Cô định trở ra ngoài, lúc đi qua chiếc bàn làm việc của Hàn Hứa Phong bỗng thấy một quyển sổ nhỏ để trên bàn, quyển sổ nhìn hơi cũ kĩ nhưng lại thu hút cô một cách kì lạ. Thanh Trà không ngần ngại liền đến gần rồi cầm quyển sổ mở ra xem.
Bên trong là những dòng chữ vô cùng nắn nót, cô có thể nhận ra đó là nét chữ của Hàn Hứa Phong.
“***Chào em, cô gái ngồi bên bờ biển. Em có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Trước khi gặp em, anh dĩ nhiên không tin nhưng khi gặp em, dường như anh biết yêu là gì rồi***…
***Mễ Ly, em cười thật đẹp, nhất là dưới ánh bình minh rực rỡ…Phải rồi, em nói em thích bình minh nhất mà***…
***Em thích ngắm bình minh, thích ăn kem vào mỗi sáng, thích nhất là vị socola, bởi vậy những lần em giận anh thường mua một chiếc bánh socola, em vì thế mà vui vẻ trở lại, cũng không còn giận anh nữa***…
***Em còn thích xem phim tình cảm, mỗi lần đi đều nhất định kéo anh đi xem cùng. Lúc xem xong thì lải nhải đủ chuyện vào tai anh, anh dù chán ngấy nhưng vẫn vui vẻ cười, bởi vì đó là em thích***…
…
***Mễ Ly, anh yêu em***.”
Thanh Trà càng đọc nước mắt càng tuôn ra, những giọt nước tinh khiết chảy ra rơi xuống quyển sổ nhỏ, thấm sâu vào từng trang giấy. Nó khiến mắt cô nhòe đi, cũng không nhìn rõ chữ nữa, cô liền đóng quyển sổ lại, dẫu sao cô cùng không có can đảm đọc tiếp. Bây giờ cô tự có đáp án rồi, cũng không cần phải hỏi Hàn Hứa Phong nữa. Hóa ra mọi chuyện Hạ Thư Yến nói là hoàn toàn đúng, hơn nữa sự thật còn tàn khốc hơn cả cô nghĩ. Hóa ra Hàn Hứa Phong luôn xem cô là một kẻ thay thế, hắn giễu cợt tình cảm của cô chỉ để lấp đầy nỗi nhớ nhung Mễ Ly trong lòng. Thanh Trà nghĩ mà chua xót cho bản thân mình, cô đặt biết bao tình cảm vào hắn nhưng thứ cô nhận lại rốt cuộc chỉ là sự bố thí, thương hại cho cái bóng mà người hắn yêu.
Hàn phu nhân thấy Thanh Trà mãi không ra liền vào trong xem thử, lúc vào thấy cô đang đứng thất thần ở gần bàn đọc sách, khuôn mặt vô hồn và nhòe nhoẹt nước mắt.
“Thanh Trà, con sao thế?” Hàn phu nhân lo lắng, ban nãy không phải còn tốt sao.
Thanh Trà không nói gì, cô chỉ nhìn bà, nước mắt càng lúc càng chảy nhiều hơn.
“Thanh Trà, đừng làm ta sợ mà. Con rốt cuộc là có chuyện gì?” Hàn phu nhân lấy tay lau nước mắt cho cô.
Hàn Hứa Phong về đến Hàn gia liền tức tốc hỏi Linh Tuyết xem cô đang ở đâu thì biết cô ở trong phòng sách, hắn chạy vội vào đó.
“Thanh Trà.”
Nghe thấy tiếng hắn, cả Hàn phu nhân và bà liền nhìn ra phía cửa, ánh mắt cô nhìn hắn vô cùng ghét bỏ.
“Hứa Phong, con xem Thanh Trà bị làm sao thế?”
“Người ra ngoài trước đi, con có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Hàn phu nhân nhìn thái độ của hai người họ liền biết biểu hiện của Thanh Trà là có liên quan đến hắn, dù sao bà cũng không giúp được gì, thôi thì để chúng nó tự giải quyết.
“Được.” Hàn phu nhân ra ngoài, bà đóng cửa phòng lại.
“Thanh Trà.” Hàn Hứa Phong tiến lại gần cô, hai tay đặt lên vai cô.
“Đừng đụng vào tôi.” Thanh Trà vùng tay ra, cô lùi lại phía sau, đối với cô bây giờ Hàn Hứa Phong thật kinh tởm.
“Em nghe anh nói được không? Anh không biết Thư Yến đã nói gì với em nhưng mọi chuyện đều không như em nghĩ đâu.”
Thanh Trà cười khẩy, đến bây giờ hắn còn muốn vịn lí do gì nữa đây.
“Hóa ra là Mễ Ly thích ngắm bình minh, cô ấy thích ăn kem, thích xem phìm tình cảm, thích được tặng bánh mỗi khi giận dỗi. Hóa ra tất cả là như vậy… Hóa ra bấy lâu nay anh xem tôi như kẻ thay thế.” Thanh Trà vừa nói vừa cười, cô cười xong lại khóc. Nhìn thấy cô như vậy Hàn Hứa Phong đau lòng khôn xiết, thì ra cô đã đọc nhật ký của hắn rồi.
Sáng nay hắn lấy quyển sổ ra để lấy tấm hình của mẹ hắn cất đi nơi khác, hắn muốn đem quyển sổ ấy chôn ở một nơi nào đó để xóa đi những hồi ức không đẹp đẽ trong quá khứ. Thật không ngờ lại bất cẩn để nó ở trên bàn để rồi cô đọc được.
“Thanh Trà, ban đầu đúng là anh tiếp cận em vì em giống hệt Mễ Ly, nhưng bây giờ anh thật sự yêu em.”
“Yêu? Anh yêu tôi ư? Anh yêu tôi hay yêu hình bóng của Mễ Ly?” Thanh Trà cười lớn, cô chưa bao giờ gặp chuyện buồn cười mà lại thê lương đến mức này. Hàn Hứa Phong nói yêu cô trong khi những chuyện hắn làm hoàn toàn đều liên quan đến Mễ Ly.
“Hóa ra ban đầu những giày vò mà tôi phải chịu đựng là bởi vì tôi có khuôn mặt giống cô ta. Hóa ra anh nói hận tôi là vì cô ta từng phản bội anh. Hóa ra lúc tôi tự sát anh liền thay đổi thái độ là vì anh ám ảnh chuyện cô ta tự sát trong quá khứ, lại muốn bù đắp lên kẻ thay thế như tôi.”
Hàn Hứa Phong đờ người, từng câu từng chữ Thanh Trà nói đều không sai, chỉ là bây giờ hắn thật lòng yêu cô nhưng lại không có cách nào làm cô tin điều đó.
Hàn Hứa Phong đột nhiên giữ chặt vai Thanh Trà, hắn áp sát vào môi cô, điên cuồng chiếm lấy bờ môi ấy. Hắn muốn cô biết bây giờ hắn yêu cô nhiều đến nhường nào.
Thanh Trà chống cứ quyết liệt nhưng sức hắn quá mạnh, cô không thể nào vùng ra được. Thanh Trà cắn mạnh vào môi hắn, máu từ miệng hắn chảy ra len lõi vào trong khoang miệng của cô, hòa cùng những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn xuống, mặn chát.
“Chát…” Hắn cuối cùng cũng buông cô ra, Thanh Trà lấy hết sức tát mạnh vào một bên má Hàn Hứa Phong. Những dấu tay cô in rõ trên khuôn mặt không tì vết của hắn. Rõ ràng là cô hận hắn nhiều như vậy nhưng khi đó cô cũng không khỏi đau lòng.
“Hàn thiếu, đùa cợt đến đây là được rồi. Anh dừng lại đi, tôi mệt rồi.”
Thanh Trà giật mạnh sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, nó cứa vào da thịt khiến cô đau rát. Cô đặt xuống bàn làm việc.
"Trả lại cho anh, đây vốn dĩ là món đồ thuộc về người khác mà, phải không?"
"Không phải, Thanh Trà em nghe anh nói có được không?" Khuôn mặt Hàn Hứa Phong lộ vẻ thống khổ, rốt cuộc hắn phải làm thế nào để cô có thể tin tưởng có hắn.
"Tôi không cần sự bố thí từ anh. Một chút cũng không."
Thanh Trà xoay người đi, trước lúc ra khỏi phòng còn chậm rãi nói với hắn một câu cuối.
“Tôi với anh cứ làm theo bản hợp đồng đã thỏa thuận đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT