Hàn Hứa Phong gõ nhẹ cửa phòng Thanh Trà nhưng cô không thèm để ý đến hắn. Kiên nhấn gõ thêm một lần nữa, thứ hắn nhận lại được vẫn là sự ngó lơ của cô. “Thanh Trà, mau mở cửa cho anh đi." “Tại sao tôi phải mở cửa cho một kẻ lạ mặt vào phòng chứ? Đồ gàn dở

Ban này không phải còn sợ sệt lắm sao? Quả nhiên có một bức tường che chắn, cô trở nên mạnh miệng hơn hằn. Dù bị chửi, Hàn Hứa Phong vẫn nén giận, kiến nhẫn năn nỉ cô. “Ngoan, anh không phải người xấu đầu. Trà, mở cửa cho anh vào đi." “Đồ thần kinh. Giọng của Thanh Trà ngày càng khó chịu, gắt gỏng như một đứa trẻ bị người khác quấy rầy.

Hắn đành ôm một cục tức lớn ra ghế ngoài phòng khách ngồi, nhàm chán quá liền lấy điện thoại ra bấm, không có kết nối Internet, sóng điện thoại lại yếu, hắn liền quăng luôn cái điện thoại xuống đất. “Chỗ quái quỷ gì thế này.

Hàn Hứa Phong mở cái tivi đã cũ lên, màn hình chớp chớp vài ba cái, tiếng thì rè rè. Còn chưa được mười mấy giây đã bị hắn tắt phụt đi. Hắn đi ra bên ngoài nhà, bốn xung quanh toàn là đất với cát, Hàn Hứa Phong lắc đầu đi vào trong nhà. Ngồi muốn ê cái mông ở phòng khách, trời đã gần trưa vẫn không thấy Hàn Thẩm Quân đầu, lúc bỏ đi cũng không nói một tiếng nào khiến hắn càng thêm bực mình. “Trà, mau mở cửa cho anh." Hàn Hứa Phong nhấn mạnh giọng hơn như ra lệnh, nhưng kết quả vẫn như lần trước, cô không hề quan tâm đến hắn. “Còn không mở anh đạp cửa đi vào đấy.

Lần này không đợi lâu, hắn trực tiếp dùng chân đá phăng cánh cửa gỗ. Thanh Trà bị tiếng động lớn làm cho giật thót mình, cô bế Bảo Bảo vào trong lòng, kéo chăn lên trùm kín mít. “Có thật là em không nhớ tôi là ai không?"

Hàn Hứa Phong kéo cô ra khỏi tấm chăn mỏng, hắn đổi luôn cả cách xưng hô. “Ai thèm quan tâm anh là ai chứ, làm ơn đi khỏi nhà chúng tôi đi.” Thanh Trà mặt nhăn lại, cô yếu ớt vùng vẩy ra khỏi cánh tay hắn. “Rõ ràng là hôm qua em đã đến khách sạn tham gia lễ cưới. Tối hôm qua còn đưa tôi về phòng, bây giờ lại dám nói không biết tôi là ai? Lừa người "Khách sạn là cái gì thế? Cô tròn xoe mắt nhìn hắn, ánh mắt thành thật đến mức Hàn Hứa Phong không hề có chút nghi ngờ nào, hắn còn thấy có chút chua xót trong lòng. “Là tòa nhà lớn có rất nhiều tầng, bên trong có rất nhiều phòng. Mọi thứ thì sa hoa, lộng lẫy khác hẳn chỗ này.” Hắn liền giải thích kĩ lương như một kẻ ngốc, đến chính bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại nói mấy lời thừa thãi thế nữa. “A, hôm qua Thẩm Quân đúng là dẫn tôi đến một nơi như thế. Anh ấy nói đến đó sẽ được ăn đồ ăn ngon, hơn nữa còn được nhìn thấy mọi người ăn mặc đẹp. Anh biết không, hôm qua tôi được nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, cô ấy xinh như tiên vậy." Thanh Trà ríu rít cái miệng, cách nói chuyện của cô chẳng khác gì trẻ mới lên ba là mấy.



Hắn thừ người ra, từ bỏ ý nghĩ rằng cô lừa hắn giả vờ mất trí nhớ. Hàn Hứa Phong khẽ thờ dài, cô quên hết tất cả mọi chuyện cũng tốt, ít nhất cũng không phải chịu những tổn thương trong lòng. "Thế tại sao em lại sợ tôi? Chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau thôi mà." "Thẩm Quân nói anh là người xấu, anh ấy dặn tôi phải tránh xa ra một chút.

Hàn Hứa Phong nghiến răng ken két, trong lòng thấm chửi bởi Hàn Thẩm Quân. Sao cậu ta nỡ ghim vào cái đầu bé nhỏ của cô những ý nghĩ không hay về hắn chứ “Tin anh đi, anh không hề xấu xa như cậu ta nói đâu. Trà, em còn nhớ chúng ta kết hôn rồi không, em chính là vợ của anh cơ mà.

Hắn nói dối mà không hề đỏ mặt, chính Thanh Trà nghe vậy cũng ngày người ra mất vài giây. Người đàn ông trước mặt cô, rốt cuộc còn tí liêm sỉ nào không vậy? “Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả. Hình như tôi từng gặp một tai nạn rất thảm khốc.” Cô trở nên ủ rủ, mắt khẽ cup xuống.

Hàn Hứa Phong quay mặt nhìn về hướng khác, che dấu đi sự bối rối trong đôi mắt. Nếu cô nhớ lại cách mà bản thân mình đã tự sát, tuyệt vọng và túng quẫn đến mức nào, e là cô cũng không kiên cường vượt qua được như bây giờ. “Không sao, chuyện đó qua rồi. Tôi sẽ cùng em tạo ra những kỷ niệm mới." Hàn đột nhiên ôm cô vào lòng, lời nói chân thành, trong lòng hắn còn đang vẽ ra vô số cách để bù đắp cho cô nàng.

Thanh Trà bất ngờ đẩy hàn ra, cô tiên tay ném cái gối vào mặt hắn rồi khẽ rùng mình một cái “Ai mà thèm chứ. Tôi với Thẩm Quân và cả Bảo Bảo nữa, chúng tôi sống như vậy rất hạnh phúc rồi, cảm phiên anh đừng can dự "Nhưng em là vợ anh, có em ở bên anh mới hạnh phúc được. Nếu chúng ta ở bên cạnh nhau, anh sẽ hạnh phúc, em càng có thêm nhiều hạnh phúc, đúng không?” Hắn khịt khịt cái mũi, miễn cưỡng nói dối thêm lần nữa. Hàn Hứa Phong khi nghe cô nói xong thì đuối lí, chỉ biết lấy đó làm cái cớ để chống chế tạm thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play