Hàn Hứa Phong lôi cô lên trên phòng, mặc cho cô vùng vẫy thế nào hắn vẫn không thèm để ý đến.
“Bỏ tôi ra.”
“Giữ sức đi.”
Hắn đẩy Thanh Trà vào bên trong rồi đóng chặt cửa phòng lại, hắn khóa cửa từ bên ngoài rồi đi xuống dưới nhà.
“Hàn Hứa Phong, mau mở cửa ra.”
Thanh Trà la hét trong vô vọng, cô kêu đến khàn cả cổ nhưng vẫn không ai ngó ngàng đến. Cô ngồi btệ xuống dưới sàn, lưng dựa vào cánh cửa gỗ lạnh, đôi mắt nhắm nghiền trong vô vọng.
“Đồ khốn.” Cô khẽ chửi thầm, toàn tâm bất lực.
Ở bên dưới, khi Hàn Hứa Phong vừa xuống đến phòng khách thì Hàn phu nhân đã chặn hắn lại hỏi chuyện.
“Hứa Phong, con với Thanh Trà có chuyện gì đúng không?”
Lúc nãy bà ngồi ở trong phòng thì thấy Linh Tuyết vội vã đi vào, con bé nói nhìn thấy Hàn Hứa Phong, Thanh Trà với cả Hàn Thẩm Quân lời qua tiếng lại ở ngoài cổng, hơn nữa còn thấy hắn lôi lôi, kéo kéo cô lên phòng.
“Không có gì, đây là chuyện riêng của bọn con, mẹ cứ mặc kệ đi.”
Hắn đáp rất kiệm lời rồi đi vào phòng đọc sách. Hàn phu nhân cũng không nói thêm lời nào nữa, bà biết chuyện hắn đã không muốn nói thì có hỏi cũng không được gì.
‘Nhưng sao Thẩm Quân lại đến đây nhỉ?’ Hàn phu nhân rơi vào trầm tư, kể từ cái ngày bà nói ra thân thế thật sự của hắn, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không nhìn mặt bà nữa.
Thoáng cái đã gần tối, Hàn Hứa Phong vẫn giam mình trong phòng đọc sách. Đầu óc hắn trồng rỗng, không thèm nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
“Cậu chủ, cậu có bưu phẩm.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa của Linh Tuyết, hắn đi ra mở cửa. Cô đưa cho hắn một phong bì lớn, trên đó cũng không viết là ai gửi đến.
“Không biết là của ai gửi sao?”
“Không ạ, chỉ nói là gửi cho cậu.”
“Được rồi, em đi làm việc đi.”
Hắn đóng cửa lại rồi mang bao phong bì trở lại bàn. Hàn Hứa Phong mở ra, bên trong là một loạt hình ảnh chụp lén Thanh Trà ở bên cạnh Hàn Thẩm Quân, ở mặt sau của tấm hình còn có thời gian, địa điểm rõ ràng.
Đôi mắt hắn bổng tối lại, trong không gian tĩnh mịch có thể nghe thấy tiếng thở mạnh của hắn. Hàn Hứa Phong tay nắm đấm, dùng sức hung hãn đấm mạnh xuống mặt bàn.
Hắn đùng đùng bỏ lên lầu. Vừa mở khóa xong, Hàn Hứa Phong dùng lực mạnh ở chân đạp phăng cánh cửa khiến Thanh Trà đang ngồi ở đó ngã nhào ra đất.
“Lam Thanh Trà.” Hàn Hứa Phong như con mạnh thú, lao thật nhanh đến chỗ cô, hắn nắm lấy áo cô gì lên, đẩy cô sát vào vách tường.
Một tay hắn bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô, chặt đến mức cô phải quằn quại vùng ra. Cô càng phản kháng, hắn càng siết chặt.
“Đây là cái gì?”
Hàn Hứa Phong giơ những tấm hình đó lên, đôi mắt trợn ngược lên nhìn người con gái trước mặt.
Những tấm hình đó toàn cố ý điều chỉnh góc để chụp, nhìn kiểu nào cũng thấy cô với Hàn Thẩm Quân rất mờ ám. Chẳng hạn như hình cô với hắn cùng bế Bảo Bảo ở khu thương mại, hình cô bước ra từ nhà Hàn Thẩm Quân, còn cả hình hắn dìu cô ở The Kings. Cô cũng không ngờ mình lại bị theo dõi lâu đến như vậy, ắt hẳn người gửi những tấm hình này mục đích là để chia rẽ Hàn Hứa Phong và cô.
“Anh bỏ tôi r..a.. đ..ã.” Thanh Trà cầm lấy cổ cổ tay hắn, cầu xin hắn bỏ cô ra.
Hàn Hứa Phong bây giờ mới bỏ cô ra, Thanh Trà hít lấy hít để không khí, cô còn ho sặc sụa một cơn dài.
“Rõ ràng là có người cố ý muốn anh nhìn thấy những tấm hình này. Hàn Hứa Phong, trong mắt anh tôi là loại người như vậy sao?”
Đúng, hắn không phủ nhận mục đích của kẻ đã gửi phong bì này đến cho hắn, nhưng không có nghĩa là cô trong sạch. Bảo hắn tin tưởng cô khi chính miệng cô nói mình có thai ư? Mà hắn thì không thể nào…
“Tôi hỏi lại lần cuối, rốt cuộc đứa trẻ trong bụng cô là con của ai?”
“Nó là con của anh.” Thanh Trà hét lên, nước mắt cô rơi trong cảm giác bất lực. Trinh tiết của một người phụ nữ mà hắn lại thản nhiên sỉ nhục, hắn đang xem cô là loại phụ nữ gì chứ.
‘Uỳnh’ Cô vừa dứt lời, liền bị hắn đập mạnh đầu vào trong tường, một dòng màu chảy dọc trên bức tường trắng. Thanh Trà dần mất cảm giác, cô gục xuống phía dưới chân của hắn.
"Đêm hôm đó cô ở nhà Hàn Thẩm Quân đã làm ra điều gì chứ."
Hàn Hứa Phong nhìn cô nằm bất động trên sàn, khuôn mặt vô cảm. Hắn cứ mặc kệ cô như thế mà rời khỏi căn phòng.
Mãi đến giờ ăn tối, Hàn phu nhân thấy có gì đó không đúng lắm. Mọi hôm Thanh Trà sẽ cùng xuống nấu bữa tối với người làm nhưng hôm nay không thấy cô đâu. Từ lúc Hàn Hứa Phong cùng cô trở về, thái độ hắn vô cùng kì lạ, bà bây giờ mới nhớ ra khi sáng Thanh Trà đi khám bệnh, không lẽ đã xảy ra chuyện gì.
“Cộc..cộc…”
Thanh Trà nằm ở dưới sàn, cô đã tỉnh lại một lúc nhưng không còn tí sức lực nào. Nước mắt cùng máu chảy dọc xuống cổ khiến cô vô cùng khó chịu. Thanh Trà bấu tay vào phần áo trước bụng, trong lòng khẽ thương sót cho số phận của đứa con chưa chào đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT