14/12/2021
_________________________________________
Tác giả: Toàn cơ phu nhân
Nguồn convert: koanchay.com
Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy
CHƯƠNG 3
Con ngươi của thiếu niên mặc hắc y sáng lên, cả người từ trong đến ngoài đều tràn ngập vui vẻ.
Khóe miệng Cố Hà cũng không nhịn được mà cong cong, luôn muốn giơ tay sờ đầu Tiêu Dực, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Có một số việc từ từ tới vẫn tốt hơn.
Cố Hà dẫn Tiêu Dực đi đến chính điện Yên Vân Đài, nói là chính điện, kỳ thật cũng không có nơi làm việc. Toàn bộ Thương Lãng Các đều biết chưởng môn không để ý tới tục vụ, một mình trưởng lão chưởng sự Hạ Kỳ Việt liền giữ cửa xử lý tất cả sự vụ gọn gàng ngăn nắp. Mà chính điện Yên Vân Đài kỳ thật cũng là tẩm điện của Cố Hà mà thôi.
Cố Hà một bên bước đi một bên giải thích với Tiêu Dực, "Yên Vân Đài là chỗ ở của một mình ta, ta thích yên tĩnh liền tạo kết giới ở nơi này, không có thông truyền ai cũng không được đi vào." Nói xong lại như là nhớ tới chuyện gì đó thú vị, khẽ mỉm cười lắc đầu, trong thanh âm réo rắt cũng mang theo một tia vui sướng, lại nói: "Ngươi là đồ đệ của ta, mỗi một chỗ ở nơi này ngươi đều có thể đi."
Thiếu niên cắn cắn môi, tay phải cầm kiếm nhấc tới bên hông, tiến lên hai bước đuổi theo đi ngang với Cố Hà, vẻ mặt tỏ ra rụt rè ổn trọng, tính tình lại không nhịn được vội vàng, "Người khác không thể đi, ta cũng có thể đi?"
Mắt phượng Cố Hà hơi hơi buông xuống —— cho dù hiện tại vóc dáng Tiêu Dực có lớn nhanh đến đâu thì tuổi tác cũng là mười lăm tuổi, tóm lại hiện tại còn chưa cao bằng mình. Nghĩ đến đây, trong lòng có loại thỏa mãn vi diệu.
Y nghiêm túc nhìn đôi mắt trong trẻo của tiểu đồ đệ mình, gằn từng chữ một nói: "Ngươi là đồ đệ của ta, đương nhiên là không gì không thể."
Tay cầm kiếm của thiếu niên thả lỏng lại siết chặt, cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, "Sư tôn, ngươi đối với ta thật tốt."
Cố Hà ngây ngẩn cả người, nhìn thiếu niên trước mắt.
Đây là lần đầu tiên từ khi y trọng sinh tới nay tinh tế đánh giá Tiêu Dực.
Một đầu tóc đen được cột cao càng hiện rõ vóc dáng cao gầy; thời điểm thu đồ đệ ở Thái Sơ Điện chỉ cảm thấy hắn gầy, hiện tại thoạt nhìn cũng quá mức gầy.
Khung xương nam tử đều lớn như nhau, nhưng Tiêu Dực hầu như bị bọc lại ở bên trong một bộ hắc y, chỉ sợ cho dù Sở Linh Vương còn trên đời cũng sẽ tán thưởng một câu "Eo nhỏ".
Ngón tay thon dài cùng với một đoạn cổ tay lộ ở bên ngoài tay áo, hẳn là y phục ngắn.
Vốn dĩ tuổi này hẳn là thời điểm ở nhà được sủng ái vô cũng, mà lại chỉ vì một câu của chính mình, hắn liền cho rằng sư tôn thật tốt.
Tiêu Dực hắn...... Mấy năm nay hẳn là rất không dễ dàng rồi.
Trong lòng Tiêu Dực cũng ngũ vị tạp trần (*), hắn biết hắn vẫn luôn không giống với người khác.
[(*) Ngũ vị trần : ngọt đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ biến đổi ngẫu nhiên]
Từ nhỏ người khác có phụ thân khiêng trên vai, mẫu thân ôm vào trong ngực, hắn không có.
Sau này hắn cũng có phụ thân, ngày đó lần đầu tiên thấy người được gọi là phụ thân, hắn mang theo ngưỡng mộ nhìn Mạnh đại nhân, cùng với đứa nhỏ bằng tuổi chính mình ở trong ngực Mạnh đại nhân——mặc gấm vóc sáng bóng tốt nhất, khóa trường mệnh bùa bình an treo một cái lại một cái, ăn các loại điểm tâm nóng hầm hập, mà chính mình chỉ có thể cực kỳ hâm mộ nhìn nhìn, mà tiểu thiếu gia nhỏ nhắn cùng cha khác mẹ với hắn liền tức giận ném một chén chè hạt sen vẫn còn nóng xuống chân hắn.
Chè hạt sen nóng bỏng hất vào người hắn, mảnh sứ trắng vỡ cắt qua trán hắn.
Mà loại biểu tình chán ghét tựa như lây bệnh này tựa hồ cũng xuất hiện ở trên mặt người mà hắn gọi là phụ thân kia.
Nội tâm Tiêu Dực trở nên lạnh lẽo, từ một khắc kia hắn liền hiểu rõ bản thân chưa bao giờ giống với người khác.
Cho dù là người hầu hạ đẳng nhất trong Mạnh phủ cũng sẽ một bên cười kêu hắn là tiểu công tử, một bên nâng chân đạp lên người hắn.
Thẳng đến sau này hắn trưởng thành, học được phản kháng, cũng bị đuổi ra khỏi Mạnh phủ.
Mà chỉ vừa mới đây, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn vì bản thân bất đồng với người khác mà cảm thấy vui sướng.
Vị sư tôn này của hắn giống như là thần tiên, nghiêm túc như vậy nói với hắn, "Ngươi là đồ đệ của ta, làm cái gì cũng có thể."
Trong nháy mắt, thời gian cũng dừng lại.
Một tia chua xót từ ngực dâng lên đến mũi, cuối cùng ở phía dưới đôi mắt, hốc mắt nghẹn đỏ.
Cho nên hắn đành phải cúi đầu nói: "Sư tôn, ngươi đối với ta thật tốt."
Ta sống tạm mười lăm năm, lần đầu tiên có người đối tốt với ta như vậy.
Cố Hà rốt cuộc không nhịn được, ngón tay xương cốt rõ ràng sờ sờ đỉnh đầu của Tiêu Dực, nhẹ nhàng vuốt ve, không tiếng động an ủi.
Có mấy đệ tử mới phụ trách khuân vác đồ dùng cuộc sống hàng ngày nhìn tiểu đệ tử, nhìn thấy một màn này há to miệng, rất khó tưởng tượng Cố Hà Tiên Tôn xưa nay thanh lãnh vô tình sẽ làm ra động tác thân mật như vậy.
Cố Hà thu tay, lại khôi phục thần thái thanh lãnh cô tuyệt thường thấy, phân phó nói: "Đều đặt ở thiên điện đi."
Tiểu đệ tử nhìn thấy gương mặt lạnh quen thuộc của vị thượng tiên Cố Hà kia, mới yên tâm ôm đồ vật vội không ngừng một đường chạy chậm vào thiên điện.
Cố Hà một bên mang Tiêu Dực đi đến thiên điện, một bên hỏi: "Ngươi không sợ ta?"
Tiêu Dực thành thành thật thật đi theo sau Cố Hà, trả lời "Không sợ", nói xong lại giống như sợ Cố Hà không tin, nghiêm túc giải thích, "Sư tôn đối tốt với ta, ta không sợ."
Cố Hà nghe vậy nhướng mày, ý cười tràn đầy cõi lòng muốn cảm khái một câu "Như vậy đã là đối tốt với ngươi?" Lại nhìn thấy ánh mắt tin cậy của thiếu niên phía sau, yên lặng thu lời ra đến miệng.
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
Thiên điện cũng không lớn, cũng may ánh mặt trời sung túc, rất có vài phần cảm giác ấm áp điềm tĩnh.
Một chiếc giường lớn bằng gỗ đàn màu đỏ, một bàn đá hoa lê cẩm thạch nhỏ, mấy bức tranh vẽ sống nước điền viên, đều là Cố Hà tỉ mỉ chọn từ sớm.
Y luôn cảm thấy đời trước bản thân sơ sót rất nhiều mới để Tiêu Dực bước lên đường sai, một đời này y nhất định phải làm một vị sư tôn có trách nhiệm, che chở Tiêu Dực trưởng thành thành đại thụ che trời.
Tiêu Dực đổi xong y phục, trường bào màu đỏ tím rũ thẳng cảm giác rất tốt, eo cột đai lưng màu trắng trăng non thêu tường vân (*), một chiếc ngọc khấu cột cao tóc thành đuôi ngựa, bước đi nhanh tới phía Cố Hà, sống lưng thẳng thắn, lạnh lùng lại tiêu sái.
[(*) Tường vân: mây báo điềm lành]
Có ánh sáng nhỏ vụn xuyên thấu qua cửa sổ trong vắt rơi xuống mặt Tiêu Dực, mềm mại, nhiễm một tầng ánh sáng mông lung, gương mặt trước mắt này giống như là chồng lên gương mặt mày dài xéo thẳng lên tóc mai ở trong hồi ức, giấc mộng kiếp trước kéo dài.
Hết thảy, giống như không hề thay đổi.
Thương Lãng Các lấy kiếm lập tông, phối hợp với tâm pháp 《 Chiêu Thế 》 mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Mà 《 Chiêu Thế 》 yêu cầu đệ tử học khẩu quyết tâm pháp, ở một ngày lại một ngày từ bên trong luyện tập mà chậm rãi lĩnh ngộ tiến bộ.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là Tiêu Dực hắn không biết chữ, hoặc nói đúng hơn một chút là hắn không biết được bao nhiêu chữ.
Tiêu Dực nhận được tâm pháp trong nháy mắt đỉnh đầu phảng phất như có vài tia sấm sét đánh qua, ban đầu hắn cho rằng cái gọi là tâm pháp hẳn là tựa như bí tịch võ công trong miệng người kể chuyện, bên trong hẳn là vẽ mấy hình người nhỉ, dù là vô dụng cũng có thể kết hợp với đồ văn, hắn nửa gạt nửa đoán thử luyện tập, tóm lại còn có thể ở trước mặt sư tôn giữ vài phần mặt mũi, không đến mức quá khó coi.
Nhưng trên quyển sách này tất cả đều là chữ ngay ngay ngắn ngắn!
Hắn là biết đây là chữ, nhưng hắn không biết được đây đến tột cùng là chữ gì!
Hắn cũng không thể đi nói với sư tôn: Sư tôn, đệ tử duy nhất của ngươi, Tiêu Dực ta không biết chữ, ngươi có thể bắt đầu từ viếc dạy ta biết chữ hay không??
Tiêu Dực cảm thấy chỉ trong nháy mặt vừa rồi, khả năng mặt của chính mình đỏ một chút......
Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh bay lại đây, "Têu cầu thư pháp của Thương Lãng Các đối với của đệ tử tương đối cao, ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên cũng không thể chậm trễ. Về sau ban ngày mỗi ngày ngươi luyện kiếm, bữa tối sau giờ Tuất tới chính điện tìm ta tập viết."
Tiêu Dực nhìn về phía sư tôn nghiêng người mà đứng, hình dáng sườn mặt sư tôn nhu hòa, lời nói của sư tôn cũng rất nhu hòa, đôi mắt sư tôn cũng vô cùng nhu hòa.
Sư tôn giống như cái gì cũng không biết, lại giống như cái gì cũng biết.
_________________________________________
Truyện chỉ up trên w-a-t-t-p-a-d, W-A-T-T-P-A-D
P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.