Đám người này dùng ngựa kéo một lồng sắt to, bên trong nhốt bốn xà nữ tay chân bị trói miệng bị nhét vải, tu vi bị phong bế, trên người có không ít vết thương, hẳn là trong quá trình vây bắt đã có xung đột xảy ra.
Tiêu Đình khó chịu ra mặt bước tới chặn đầu xe lại, cả đám người đều bước xuống ngựa, tay lăm lăm vũ khí, cảnh giác nhìn Tiêu Đình.
" Ta không có ác ý gì cả, chỉ muốn hỏi các vị, xà nữ này có phải là định đưa tới chợ nô ɭệ? "
Tiêu Đình vận dụng chân nguyên điều chỉnh giọng nói của mình, thành thanh âm của một trung niên nam tử, vì để tránh nắng gắt, nên cô đang khoác áo choàng lại kéo mũ trùm đầu che quá nửa gương mặt nên họ cũng không thấy mặt, một người trong đoàn có vẻ là nhóm trưởng bước lên trả lời.
" Đúng là như vậy, chẳng hay tiền bối có dự định gì với bốn xà nữ này? "
" Ta muốn mua lại bốn người bọn họ, huynh đệ cứ ra giá, ta sẽ không để cậu phải chịu thiệt. "
Cả đoàn nghe thấy đều vui mừng, vừa bán được hàng lại không mất công áp tải tới thị trấn.
" Thật không dám giấu tiền bối, huynh đệ bọn ta tốn rất nhiều tâm sức, mới có thể bắt được bốn xà nữ này giá mỗi người là hai vạn kim tệ. Tiền bối giá này không hề đắt chút nào, những xà nữ này đều là mỹ nữ, nếu đem về chắc chắn sẽ phục vụ hầu hạ người thật khoái hoạt, không khiến ngài thất vọng, đó là lý do vì sao xà nữ luôn là mặt hàng luôn được mọi người săn tìm. "
Trên mặt của bốn xà nữ đều lộ vẻ bi phẫn cùng cực, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu bất nhẫn. Tiêu Đình khẽ chạm vào trữ vật trên tay lấy ra kim tệ.
" Ha ha ha, rất vừa ý ta, cả bốn xà nữ kia ta đều lấy, ta ra giá... bốn kim tệ. "
Tiêu Đình nói xong lấy ra bốn đồng kim tệ ném trên cát.
" Giao người. "
" Tiền bối, đây khác nào trắng trợn cướp đoạt, nếu vậy đừng trách chúng ta không khách sáo. "
Cả bọn nói xong đều đem Tiêu Đình bao vây, đánh rắn phải đánh đầu trước. Tiêu Đình thân hình lóe biết mất, đột ngột xuất hiện trước mặt tên Đại Đấu Sư, vung quyền đánh tới. Tên kia mặc dù bất ngờ trước đòn tấn công của Tiêu Đình, nhưng cũng vung đao chém tới.
" Răng rắc... "
Quyền phong của Tiêu Đình đánh tới xuyên qua đại đao khiến nó vỡ nát, chưa dừng ở đó, nện một cú thật nặng lên người đại hán, khiến hắn văng ra xa, trượt dài trên cát đến hơn mười mấy mét mới dừng lại.
Những người còn lại chưa kịp định thần lại thì mỗi người đã bị một cú đá như trời giáng vào đan điền, văng ra ngoài hộc máu bất tỉnh nhân sự.
Buôn bán phụ nữ, ta phi. Trên đời này Tiêu Đình ghét nhất chính là việc này, chỉ phế mà không gϊếŧ hết cả bọn, đã là nhân từ.
Tiêu Đình dùng kiếm tiện tay chém nát lồng sắt, cởi trói cho bốn xã nữ, đồng thời phá bỏ cấm chế tu vi của mỗi người. Các yêu tộc khác là trừ khi có tu vi cường đại có thể hóa hình người hoặc ăn vào hóa hình đan, hóa hình thảo mới có thể hóa hình, thì xà nhân tộc vừa sinh ra đã mang thân người, nhưng từ eo trở xuống lại là đuôi rắn.
Bốn xà nữ mặc dù được Tiêu Đình giải thoát, nhưng chứng kiến một màn vừa rồi, đều e sợ Tiêu Đình, bốn người đứng tụm lại ôm lấy nhau, vẻ mặt đầy sợ hãi, cô phải kéo xuống mũ trùm đầu để lộ gương mặt ra trấn an bọn họ.
" Không cần phải sợ, ta cũng là nữ tử, không thể chấp nhận được hành vi buôn bán phụ nữ của đám người này, nên động thủ, hoàn toàn không có chủ ý gì với mọi người. "
" Không cần nhân tộc các ngươi mèo khóc chuột..."
" Oanh nhi."
Một xà nữ khác trong nhóm có vẻ lớn tuổi nhất, cắt lời người gọi là Oanh nhi, bước ra chắp tay với Tiêu Đình.
" Đa tạ nữ hiệp đã ra tay cứu giúp, xá muội hãy còn nhỏ không hiểu chuyện mong nữ hiệp bỏ qua cho. "
" Không sao, các tỷ cũng không cần bận tâm, dù sao hiểu lầm giữa nhân tộc và xà nhân tộc không phải chỉ vài câu là có thể buông xuống được. Ta chỉ là một người lạ qua đường, nếu là ta cũng không thể không đề phòng. Có điều mọi người làm sao quay về, nhỡ trên đường lại gặp những người như vậy thì phải làm sao? "
" Đa tạ nữ hiệp đã có lòng nhưng xà nhân chúng ta dù không thể bình an quay về, cũng quyết không để lộ nơi ở của tộc mình, về điểm này mong nữ hiệp thông cảm. "
" Vậy không làm phiền mọi người nữa, ta đi trước. "
Tiêu Đình gật đầu với bốn người liền bay đi, lúc này cả bốn người mới thật sự khiếp sợ với thực lực của Tiêu Đình. Cả bốn người chờ thật lâu sau không thấy ai nữa, mới dắt díu nhau đi vào sâu trong sa mạc.
" Haizzz, từ lúc nào mình lại có duyên với nghề bảo tiêu, trước đây còn được trả năm trăm kim tệ, bây giờ người ta không cần cũng mặt dày âm thầm đi theo. Coi như là tiễn Phật tiễn tới Tây thiên vậy."
Tiêu Đình nấp ở một cồn cát cách đó không xa âm thầm chú ý bốn xà nữ, có đôi lúc cô cảm thấy mình cũng thật bao đồng, nhưng có những việc không làm, bản thân sẽ cảm thấy ray rứt khó chịu, lương tâm cô không cho phép mình bỏ qua những chuyện như vậy.
Cả bốn người cẩn thận kín đáo ngó trước nhìn sau, lầm lũi đi trong sa mạc, vừa sợ bị người theo dõi sẽ làm lộ nơi ở của tộc nhân mình, vừa đói khát chống chọi với nắng nóng nơi sa mạc.
Tiêu Đình trong lòng vô cùng nể phục tấm lòng, cùng tinh thần quật cường của xà nhân tộc. Đi được đến chiều tối bốn xà nữ gặp được một ốc đảo, chưa kịp vui mừng hy vọng sẽ tìm được nguồn nước, một đám người tay cầm vũ khí từ trong ốc đảo chạy ra bao vây bốn người lại, một lần nữa họ lại rơi vào hang cọp.
Tiêu Đình lắc đầu chán chường từ xa bay lại, không có đáp xuống mà bay trên đầu bốn xà nữ giả giọng nam nhân quát to.
" Kêu các ngươi đi tìm nguồn nước cũng lâu như vậy, để ta phải tự động thủ, ta còn nuôi đám vô dụng như các ngươi ích lợi gì!"
Cả dong binh đoàn khi thấy Tiêu Đình bay đến, đấu khí hóa hình thì biết đã gặp phải cường giả từ Đấu Hoàng trở lên, trong lòng đã vô cùng kiêng dè, nay lại biết bốn xà nữ bị mình vây khốn lại là nô ɭệ của người nọ, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
" Tiền bối, huynh đệ chúng ta không biết những người này đi theo tiền bối, nếu có gì mạo phạm, mong tiền bối bỏ quá cho. "
" Trong ba hơi thở tất cả rời đi cho ta, cút!"
Tiêu Đình không kiên nhẫn gầm lên, uy áp của cường gia tản ra khiến những người có mặt đều lảo đảo đứng không vững, đầu váng mắt hoa. Cả bọn đều liều mạng bỏ chạy, không dám quay lại nhìn dù chỉ một lần.
Tiêu Đình đáp xuống, gở ra khăn trùm đầu nhìn bốn xà nữ thật lâu cũng không nói gì, quay lưng đi vào cồn cát.
Bốn xà nữ lục tục đi vào cồn cát, tìm một cách góc xa Tiêu Đình, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Tiêu Đình nhặt củi khô nhóm lửa, lấy thịt ma thú ra nướng ăn, cũng không quên nướng nhiều hơn một chút để dành cho bốn người kia.
Đói khát một ngày, tinh thần liên tục căng thẳng nên ai cũng đều mỏi mệt, lại bị mùi thịt nướng thơm lừng từ bên kia truyền sang, khiên cả bốn người đều không tự chủ được nuốt nước bọt, đưa tay xoa lấy cái bụng đói đang biểu tình của mình. Nhưng tuyệt nhiên không ai quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Đình.
Tiêu Đình để thịt nướng lên một cái dĩa to, thêm vào lương khô mang qua cho họ. Cả bốn đều khẩu thị tâm phi như cũ không nhận, không muốn có tiếp xúc gì với cô.
" Một ngày trong sa mạc mọi người hẳn chưa ăn gì, nếu ta là gian tế hay thật sự có ý đồ gì với mọi người hay với xà nhân tộc, cũng sẽ không tốn nhiều tâm sức như vậy đâu. "
Tiêu Đình đặt dĩa thức ăn xuống liền quay đi, dựng lều chui vào nhà nhỏ đất nung tắm rửa đi ngủ. Lam Thiên Tuyết ở trong thần thức của Tiêu Đình cũng không nhàn rỗi, nàng đang tỉ mỉ tính toán khá nhiều việc.
Bởi lẽ nàng phát hiện có người theo dõi Tiêu Đình, và người này cấp bậc Đấu Tông, cao hơn Tiêu Đình vài bậc, sở trường là thám báo và truy lùng dấu vết. Khó trách Tiêu Đình không phát hiện.
Đây không phải một lần người nọ theo dõi Tiêu Đình, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gây bất lợi cho cô, nên Lam Thiên Tuyết còn chưa vạch trần. Bất quá Tiêu Đình có rất nhiều bí mật, không cần thiết có một cái đuôi.
" Đình nhi. "
" A di con đây." Tiêu Đình đang nằm trong ổ chăn lên tiếng.
Lam Thiên Tuyết ném ra một con rối bằng rơm và một áo choàng đen có mũ trùm đầu, đưa cho cô.
" Ngày mai khi đi cứ để lều lại, còn nữa trước khi ra ngoài phải để con rối này trong lều và khoác áo choàng này, miễn thắc mắc! "
" Vâng.. "
Tiêu Đình cũng không thắc mắc nhiều răm rắp nghe theo, áo choàng này không phải để che giấu khí tức hay có tác dụng tàng hình mới là lạ, đây là thứ cô cần để tiện qua lại trong địa bàn của xà nhân tộc.
Nữa đêm đang ngủ, Tiêu Đình lại bị dư chấn rất nhẹ truyền đến từ lòng đất, chưa kịp định thần lại thì Tiểu Hỏa từ trong ngực Tiêu Đình bay ra, lát sau lại bay vào phấn khích nha nha với Tiêu Đình muốn cô đi theo nó.
Tiêu Đình khoác áo choàng vào, bỏ con rối vào chăn xong vội đuổi theo, đứa nhỏ này chưa bao giờ tăng động tới như vậy, chắc hẳn là cảm ứng được thứ quý hiếm.
Cả hai đi hơn ba mươi dặm mới tới một rặng đá, Tiểu Hỏa bay tới một tảng đá to nha nha ra dấu hiệu cho Tiêu Đình. Cô đưa tay chấn nát tảng đá to như một căn phòng, sau khi khói bụi bay đi, để lộ ra một thông đạo sâu hoắm dẫn xuống lòng đất, khí nóng bên trong tỏa ra hừng hực.
Tiểu Hỏa phấn khích đến độ cả người biến thành một đoàn hỏa diễm, nôn nóng bay vào trước, Tiêu Đình tạo ra mấy quả cầu lửa lơ lửng bên người bay theo Tiểu Hỏa. Cả hai đi qua không biết bao nhiêu hang động quanh co khúc khuỷu, sau cùng chạy tới một vách đá cao hàng trăm thước, phía dưới là một hồ dung nham rộng lớn, dung nham nóng chảy sôi sùng sục.
Tiểu Hỏa thông qua thần thức, ý muốn cùng Tiêu Đình lặn xuống dưới đáy hồ, bên dưới có dị bảo xuất thế. Dung nham này nếu tu vi dưới Đấu Tông, hoặc không có pháp bảo đặc thù bảo vệ, chắc chắn không thể lặn xuống trong thời gian dài. Tiểu Hỏa như cá gặp nước, Tiêu Đình vận cương khí hộ thân, tạo nên một lớp màng bao bọc sát thân thể, cũng lặn xuống hồ dung nham.
Từng đợt dư chấn rất nhỏ, thỉnh thoảng lại vang lên từ dưới đáy hồ dung nham, Tiêu Đình âm thầm đề phòng, thần thức tỏa ra bốn phía đề phòng nếu có biến xảy ra. Cả hai lặn đến nữa giờ mới tới được khu vực gần đáy hồ.
Từ xa có một có một quang tráo màu xanh, bao bọc một đóa Thanh Liên to gần ba mét. Thông qua hình dáng, có thể thấy đây là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, bài danh thứ mười chín trên bảng dị hỏa, những ai có quan tâm tới dị hỏa thì đều thuộc nằm lòng tên gọi thứ tự, hình dáng đặc trưng của các loại dị hỏa.
Một người... không... là một xà nữ, đang không ngừng công kích muốn phá vỡ quang tráo bảo vệ bên ngoài của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, có một xà nữ muốn mang nó đi.
Tiêu Đình cố lục lọi từ trong trí nhớ của mình, sau đó há mồm trợn mắt nhìn xà nữ, này không phải là nữ vương xà nhân tộc Mỹ Đổ Toa -Thải Lân thì còn có thể là ai.
Tiêu Đình thu liễm khí tức quan sát từ xa, cô tò mò không biết để thu phục dị hỏa phải làm sao. Mặc dù đang cần tìm dị hỏa, nhưng cô sẽ không làm ra cái chuyện hại người đoạt hỏa, huống hồ người này cũng là chị dâu tương lai của cô.
Tiêu Đình phát run với hai chữ chị dâu này, lần trước cũng gọi Vân Vận là chị dâu, kết quả lại là... cô còn không có sở thích lσạи ɭυâи.
Quang tráo bao quanh Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sau nhiều lần bị công kích, có chút vặn vẹo biến dạng, các vết nứt như mạng nhện ngày càng lan ra, cuối cùng vỡ nát.
Bên trên đài sen to lớn là một đóa Thanh Liên mười tám cánh xòe ra xung quanh, ở giữa nhụy sen là một đốm lửa màu xanh đang chập chờn nhảy nhót như có sanh mệnh, đốm lửa này chân chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Trăm năm thành hình, ngàn năm hóa linh. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đã sinh ra linh trí, nó cảm nhận được nguy cơ, nên phóng xuất ra hỏa diễm điên cuồng tấn công xà nữ.
Xà nữ đã có chuẩn bị từ trước, dùng đấu khí tạo ra một tấm khiên che chắn trước người, cản lại cột lửa đang phun về phía mình, tay còn lại lấy một cái vòng bạc truyền đấu khí vào, cố gắng lại gần Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cũng nhận ra được ý đồ của xà nữ, không để cho xà nữ có cơ hội tiếp cận mình, liên tục phóng xuất hỏa diễm, điên cuồng tấn công xà nữ, đôi bên cứ thế giằng co.
Nơi này là dưới đáy hồ dung nham, năng lượng Hỏa hệ nồng đậm liên tục cung cấp cho Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nhưng đối với xà nữ, hoàn cảnh chung quanh đều bất lợi cho nàng. Tu vi nàng chỉ là Đấu Hoàng cửu tinh, khó có thể duy trì lâu được dưới đáy dung nham, lại còn phải chống đỡ từng đợt tấn công của dị hỏa, nếu kéo dài nàng sẽ nhanh chóng rơi xuống hạ phong.
Xà nữ cũng nhận ra điều này, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ quyết tâm, bất chấp khắp nơi đều là lửa xanh do dị hỏa phun ra, nàng tiến tới tiếp cận Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nhận thấy tình thế nguy cấp, cũng liều mạng phun lửa quyết liệt công kích, tấm khiên không đủ lớn để che chắn cả thân người của xà nữ, lúc này đã muốn bị dị hỏa nuốt chửng toàn thân. Khắp người nàng đều là vết cháy xém, huyết nhục mơ hồ.
Xà nữ mặc kệ thương thế trên người, chân mày chưa từng nhíu lại, cứ như đây không phải là thân thể của mình nên không cảm thấy đau đớn, nàng cấp tốc truyền đấu khí vào cái vòng bạc trên tay, vòng bạc liền lóe sáng thành một quả cầu ánh sáng trắng, nàng cố dùng tốc độ nhanh xông về phía Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Quang cầu sau khi tới tiếp xúc với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, bắt đầu cắn nuốt hút lấy Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, đem nó nhốt vào trong.
Tiêu Đình nhìn một màn sinh tử quyết liệt vừa rồi tâm cũng muốn treo ở cổ họng, hồi hộp lo lắng thay cho nàng. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bị nhốt trong quang cầu không ngừng vùng vẫy, đập phá muốn thoát ra ngoài, thật không biết quang cầu này có thể thành công trụ vững hay không.
Xà nữ hiện tại một thân thương tích thảm trọng, đang suy yếu thở dốc cố lấy ra một bình đan dược nuốt xuống, nhưng hiệu quả cũng không đáng kể là bao, nàng trầm ngâm nhìn vào quang cầu, quang cầu đang không ngừng run rẩy như ngọn đèn trước gió, nếu nó bị phá vỡ nàng chỉ có một kết cuộc duy nhất.
Tiêu Đình đứng từ xa theo dõi, tinh thần đã hồi hộp căng thẳng như dây đàn, cô thông qua thần thức dặn dò Tiểu Hỏa nếu quả cầu nhốt dị hỏa bị phá vỡ, phải lập tức chạy đến áp chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, còn cô sẽ đến hỗ trợ xà nữ kia.
Rất nhiều lần Tiểu Hỏa muốn lao ra cho Thanh Liên Địa Tâm Hỏa một trận, nhưng lại bị Tiêu Đình chặn lại, khiến nó vô cùng u uất.
Tiểu Hỏa hiện tại còn mạnh hơn cả dị hỏa, hơn nữa đã hóa hình, chỉ một đốm lửa lại dám tác oai tác quái, Tiểu Hỏa trong lòng khinh bỉ, chỉ muốn bay đến nuốt nó vào bụng. Đều là thuộc tính Hỏa, nhưng lại không yêu thích đồng loại.
Nghe được chỉ thị của Tiêu Đình, Tiểu Hỏa vui vẻ ra mặt, âm thầm thủ thế nhìn chằm chằm vào quang cầu, đang dần xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện.
Xà nữ mắt thấy quang cầu nhốt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đã xuất hiện lan tràn các vết nứt, gương mặt không khỏi biến sắc, thần tình không ngừng xoay chuyển nghĩ cách, dị hỏa bên trong thấy quang cầu sắp không chịu được càng thêm hưng phấn, điên cuồng tấn công vào quang cầu.
Tiêu Đình cùng Tiểu Hỏa thấy tình hình sắp không ổn, đồng loạt chia ra hành động. Xà nữ vì mãi chuyên chú nhìn vào quang cầu, nên cũng ít nhiều lơi lỏng với hoàn cảnh xung quanh. Đến khi Tiêu Đình còn cách nàng chỉ năm sáu mét nàng mới phát hiện có người tới gần, không cần biết địch hay bạn, nàng theo bản năng vung chưởng tấn công người mới tới.
" Ầm.. "
Hai tiếng nổ chát chúa cùng lúc vang lên, một trong số đó là tiếng nổ phát ra từ chưởng phong của xà nữ. Tiêu Đình xuất chưởng hóa giải chưởng lực của xà nữ, sau đó bàn tay vươn ra thành hình trảo chụp lấy tay nàng chế trụ sau lưng, bế thốc nàng lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Quang cầu trói buộc vừa bị phá vỡ, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bên trong bay ra, điên cuồng phóng xuất hỏa diễm, muốn tấn công hai người trước mặt, hỏa diễm cuồng bạo nhắm vào lưng của Tiêu Đình phóng tới. Xà nữ đang nằm trong lòng Tiêu Đình quay đầu lại, thấy cột lửa đang nhắm vào hai người đánh tới cũng không khỏi biến sắc, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Tiêu Đình.
" Thả ra, đi mau... lửa đang đánh tới. "
" Không sao. "
Tiêu Đình cười trấn an người trong lòng, hai tay ghì lấy thân hình nàng không cho nàng loạn động. Khi cột lửa màu xanh sắp tới gần Tiêu Đình, Tiểu Hỏa không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng Tiêu Đình. Khẽ hít vào một hơi thật sâu, Tiểu Hỏa phun ra một cột lửa to lớn màu đỏ, đối kháng với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Hai cột lửa xanh đỏ chạm nhau tạo nên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, kèm theo đó là một cỗ xung động năng lượng thật lớn, làm rung chuyển cả hồ nham thạch. Sóng nhiệt từ hai loại hỏa diễm tỏa ra khiến nhiệt độ xung quanh cùng theo nóng cháy, nham thạch trong hồ sôi lên sùng sục. Cả hang động rung chuyển dữ dội như muốn sụp đổ.
Tiêu Đình mặc dù đã mang xà nữ ra xa bên ngoài phạm vi chiến đấu của Tiểu Hỏa cùng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nhưng nhiệt độ khủng khiếp do cả hai phóng xuất ra vẫn lan tràn đến chỗ hai người.
Tiêu Đình có thể chịu được nhưng xà nữ bên cạnh vẫn là Đấu Hoàng, khó có thể ở trong hồ dung nham trong thời gian dài, hiện tại cả người đều là vết thương thảm trọng, sao có thể chịu được nhiệt độ khủng khiếp nơi này.
Tiêu Đình tạo ra một quang cầu bao bọc cả hai lại gấp gáp hỏi.
" Tỷ có cách nào để một lần nữa nhốt dị hỏa này lại không? "
Xà nữ vốn đang thất thần nhìn một màn quyết đấu của hai dị hỏa, rốt cuộc bừng tỉnh, quay sang có chút kiêng dè nhìn Tiêu Đình, trong tình thế cấp bách này, nàng cũng không có quá nhiều thời gian để lưỡng lự không quyết đoán.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Đình cẩn thận nói ra từng chữ.
" Cái vòng màu bạc lúc nãy, nếu tìm lại được mà chưa bị hư tổn, khả dĩ có thể tái sử dụng làm lồng nhốt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nếu không chỉ có thể từ bỏ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chờ dịp khác lại đến. "
Nàng khó nhọc nói câu cuối với thần tình không cam tâm, khẽ cắn môi mọng, một lần nữa nhìn về phía trước quan sát cuộc chiến của Tiểu Hỏa và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Đôi bên vẫn đang trong thế giằng co quyết liệt không ai nhường ai, Tiểu Hỏa càng thêm ra sức phun ra hỏa diễm mạnh hơn lúc trước đàn áp ngọn lửa xanh.
Tiêu Đình gật đầu hiểu ý, thần thức câu thông với Tiểu Hỏa, truyền tải kế hoạch bắt nhốt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Tiêu Đình dò xét bốn phía, bắt đầu tìm kiếm vòng bạc. Lát sau phát hiện vòng bạc đã rơi sâu xuống dưới đáy hồ nham thạch. Tiêu Đình lấy ra một lọ thuộc trị thương đưa cho xà nữ.
" Tỷ đừng ra khỏi quang cầu này, trước mặt tỷ cần phải sớm khôi phục lại thể trạng, đây là thuốc trị thương, yên tâm, muội sẽ thay tỷ thu phục nó. "
Tiêu Đình nói xong bay ra khỏi quang cầu lao xuống đáy hồ nham thạch, bắt lấy vòng bạc xem xét một lượt. Vòng bạc không bị tổn hại, vẫn có thể dùng được.
Tiêu Đình vận chuyển chân nguyên truyền vào, vòng bạc vốn đang ảm đạm liền một lần nữa phát sáng, nhưng khác với ban đầu là ánh sáng trắng, hiện tại nó lại lấp lánh kim sắc, một quang cầu kim sắc hình thành sẵn sàng cho việc thu phục dị hỏa.
Thế trận giằng co hồi lâu của đôi bên bắt đầu có chuyển biến, cột lửa xanh dài hơn mười mét của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bắt đầu bị lửa đỏ của Tiểu Hỏa đẩy lùi, rõ ràng đã bắt đầu rơi xuống hạ phong.
Tiểu Hỏa vẫn duy trì cường độ hỏa diễm của mình, từng bước tiến tới áp sát Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Tiêu Đình bay đến gần Tiểu Hỏa, thông qua thần thức trao đổi với Tiểu Hỏa cách thức bắt nhốt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Tiểu Hỏa đề thăng thực lực, dốc hết toàn lực liên tục tiến tới đàn áp Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, lửa xanh càng lúc càng bị thu ngắn lại, cuối cùng bị hỏa diễm của Tiểu Hỏa bao lấy nuốt chửng.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lúc này vô cùng chật vật khổ sở, co cụm lại như nắm tay chống chịu từng đợt công kích của Tiểu Hỏa. Tiêu Đình thấy thế cũng không vội muốn thu lấy, mà còn bảo Tiểu Hỏa cứ duy trì đàn áp công kích Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thêm một lúc nữa.
Phải làm cho nó thật suy yếu thì mới dễ dàng ra tay, hơn nữa lúc nhốt vào quang cầu cũng không bị nó dễ dàng công phá như trước. Tiêu Đình liên tục truyền chân nguyên vào quang cầu kim sắc, khiến nó càng lúc càng sáng chói. Gần một khắc nữa trôi qua, ánh sáng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đã sớm ảm đạm đi vài phần, lúc trước co cụm lại như bàn tay bây giờ lại muốn nhỏ hơn.
" Tiểu Hỏa, chính là lúc này! "
Tiểu Hỏa lập tức thu lại hỏa diễm, Tiêu Đình nhanh chóng áp sát, chuẩn xác đưa quang cầu tới gần Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thành công bắt nhốt dị hỏa.
Tiêu Đình vui mừng quay sang ôm lấy Tiểu Hỏa đang le lưỡi thở dốc, phun lửa dài hơi như vậy Tiểu Hỏa chính là bị hụt hơi, sau một hồi thở dốc, Tiểu Hỏa mới phản ứng lại, cọ vào má Tiêu Đình, cảm thấy rất có thành tựu.
Tiêu Đình bay lên trên, tiến vào trong quang cầu phòng vệ, nhìn một lượt trên người xà nữ, thấy nàng đã phục dụng thuốc trị thương, các vết thương được cải thiện không ít đã muốn lành lại, cô hài lòng gật đầu.
" Tỷ có thể bay được chứ, chúng ta rời khỏi đây thôi. "
Tiêu Đình quan tâm hỏi han còn muốn đưa tay ra đỡ lấy nàng, xà nữ vội lùi lại. Tuy vừa trải qua cuộc chiến ác liệt với dị hỏa, thân mang vết thương, cả người có chút chật vật, nhưng khí chất băng lãnh cao cao tại thượng của một nữ vương trong nàng, vẫn không có mất đi, nàng sao có thể để một người lạ chạm vào người, giúp mình chống đỡ.
" Không cần, bổn vương tự làm được. "
Nói xong liền xoay người bơi lên trên hồ dung nham, Tiêu Đình nhún vai nhìn nàng cũng bay theo. Nhìn nàng từ phía sau thân hình thon gọn mảnh mai, vòng eo tinh tế uyển chuyển, phía dưới cẩm bào lộ ra cái đuôi rắn màu tím tùy ý đong đưa, lộ ra một cỗ dã tính dụ hoặc, Tiêu Đình nhìn thấy không khỏi có ý muốn đưa tay sờ thử đuôi nàng.
Vừa lên trên bờ thấy nữ xà muốn rời đi, Tiêu Đình vội đi tới trước mặt nàng, hai tay cầm kim sắc quang cầu đưa cho nàng, cười nói.
" Vật quy về nguyên chủ, trả lại cho tỷ. "
Xà nữ có chút ngạc nhiên, ngưng thần nhìn Tiêu Đình, nàng không ngờ Tiêu Đình sẽ đưa dị hỏa cho mình. Nên biết dị hỏa là linh vật do trời đất uẩn dưỡng mà thành, không phải ai cũng có thể tìm được, đây là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu! Sau một vài giây sửng sốt nhìn Tiêu Đình, nàng lắc đầu lên tiếng.
" Không cần, vốn dĩ người thu phục nó là ngươi, hơn nữa bổn vương cũng không muốn có bất kỳ dính líu nợ nần gì với nhân tộc các ngươi. "
Nói xong xà nữ dứt khoát quay lưng rời đi, lần này đến lượt Tiêu Đình sững sờ. Nàng rõ ràng là cần dị hỏa để tiến giai, thân là nữ vương của xà nhân tộc, Tiêu Đình biết nàng khát khao sức mạnh đến nhường nào, để có thể bảo hộ cho tộc nhân của mình.
Vậy mà một câu nói bỏ là bỏ, chẳng lẽ người của xà nhân tộc đều khí khái như vậy sao? Nếu nhân tộc ở tu chân giới có thêm vài người như vậy thì hay biết mấy. Tiêu Đình đứng trước mặt nàng nghiêm nghị nói.
"Dị hỏa hiện tại nằm trong tay ta cũng không có bất cứ tác dụng gì, nhưng ta biết tỷ hiện tại cần dị hỏa hơn bất cứ ai, ta biết tỷ không thích thiếu nợ người khác. Như vầy đi, tỷ cứ tạm giữ để tiến giai, sau khi xong việc tỷ trả lại cho ta cũng không muộn. "
Xà nữ nhìn Tiêu Đình thật lâu không lên tiếng, con ngươi màu tím thoáng híp lại, ánh lên hàn ý, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Đình, như muốn dò xét hết thảy tâm tư suy nghĩ của người trước mặt.
" Ta chưa hề nói với ai về việc hôm nay đi ta thu thập dị hỏa, mà ngươi lại biết ta muốn dùng dị hỏa để tiến giai, nói... ngươi còn biết gì nữa, có phải hay không ngươi là mật thám của kẻ nào phái tới. "
" Nếu ta là mật thám của triều đình há có thể lại đưa dị hỏa cho tỷ. Phải, ta biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc có thể giúp tộc Thất Thải Thôn Thiên Mãng một lần nữa cải tạo huyết mạch, trợ giúp quá trình tu luyện của mỗi một người trong xà nhân tộc. "
Thất Thải Thôn Thiên Mãng, đây là danh xưng không phải ai cũng biết được, ngay cả trong xà nhân tộc, chỉ có cao tầng nữ vương cùng các thái thượng trưởng lão trong tộc mới biết được. Người này cư nhiên lại biết nhiều đến thế, tuyệt đối không thể lưu lại. Ánh mắt xà nữ tràn ngập lãnh ý, hung ác nhìn Tiêu Đình vươn trảo đánh tới.
Tiêu Đình thấy thế vội vàng né tránh, một trảo này đánh trượt, kình lực bay đến đụng vào vách đá phía sau, tạo thành một dấu trảo sâu hoắm, các vết nứt lan ra trên vách đá, sau cùng là từng tầng cát đá đổ sụp xuống một mảng lớn, đủ thấy nếu trúng một trảo vừa rồi hậu quả sẽ ra sao.
" Tỷ làm cái gì vậy?"
Tiêu Đình lùi về sau vài bước, vẻ mặt khó tin nhìn xà nữ.
Người ta nói không đánh không quen nhau, thật rất đúng với hai người trong trường hợp này.
Xà nữ quất nhẹ đuôi rắn lên mặt đất, hai tay kết một cái thủ ấn kỳ lạ, làm hiện ra một đồ án hình tròn phức tạp lấy thủ ấn của nàng làm trung tâm, không ngừng xoay chuyển, bắn ra một luồng sáng màu tím đánh về phía Tiêu Đình.
Tiêu Đình cũng không khách khí tút kiếm ra nghênh chiến. Cả hai đều không khách khí lao vào đánh nhau, tương sát lên nhau như có oán thù ngàn năm.
" Khai Sơn Tạo Hóa Kiếm Quyết, đệ nhất, đệ nhị chiêu. "
Hàng trăm kiếm ảnh dài hơn một trượng xé gió lao tới, phá tan tử sắc quang tuyến, hóa giải thủ ấn của xà nữ, ép nàng phải lui về sau vài bước mới an trụ lại. Kiếm ảnh không dừng lại ở đó tiếp tục phá không lao tới xà nữ, một vài kiếm ảnh rơi lạc vào vách đá hay mặt đất, đều bị cày nát thành bụi phấn.
Xà nữ hai tay liền ngưng tụ ra hai quả cầu màu xanh, chỉ trong nháy mắt, hai quả cầu màu xanh hóa thành hai đầu rắn khổng lồ lao đến, cản phá hàng trăm kiếm ảnh đang lao tới kia.
" Thịch... ầm.. ầm! "
Từng tiếng nổ tràn ngập năng lượng bạo động, mang theo uy lực kinh người không ngừng vang lên, khiến cát đá tứ tung khói bụi mịt mù. Khi khói bụi tạm lắng xuống liền hiện ra bộ dáng không thể chật vật hơn của xà nữ. Sau trận đấu với dị hỏa thể lực cùng đấu khí trên người nàng sớm đã tiêu hao gần hết, nay lại cường ngạnh đối chiến với Tiêu Đình cơ bản chỉ là châu chấu đá xe.
Hai đầu xà do nàng tạo ra chỉ cản lại được một phần kiếm chiêu của Tiêu Đình, những cái còn lại đều đánh lên người nàng. Mắt thấy kiếm chiêu đánh tới với tốc độ nhanh như chớp, nếu bình thường nàng khả dĩ còn có thể né tránh, nhưng hiện tại với tình trạng suy yếu này, nàng chỉ có một con đường chết.
Vì thủ hộ tộc nhân, nàng đã trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, số người thảm tử dưới tay nàng không ít, trong đó có cả cường giả cấp Đấu Hoàng, nay gặp đối thủ hơn mình về mọi mặt, nàng cảm thấy bản thân không quá mất mặt.
Chỉ có thể trách mình thực lực không bằng người, nàng chậm rãi nhắm mắt lại bình thản đón nhận cái chết đang đến gần kề.
" Ầm... ầm. "
Kiếm ảnh đụng vào vách đá chung quanh, cày nát vách đá thành phấn vụn, vẫn không có ngừng lại ầm ầm tiếp tục công kích lên trên, xuyên phá mặt đất bắn thẳng lên trời. Xà nữ chỉ nghe được bên tai từng tiếng ầm ầm bưng tai nhức óc, lại cảm nhận được một trận xô đẩy va đập, khiến toàn thân nàng bị chèn ép nặng nề đau nhức.
Xà nữ vốn dĩ muốn nhắm mắt đón chờ điều tệ nhất sẽ xảy ra, lại bị từng trận đau đớn từ gáy truyền đến khiến nàng kinh hô mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là gương mặt gần kề phóng đại của Tiêu Đình, trên mặt tiếu ý nồng đậm, đang cố nén cười, khóe miệng con cong nhìn mình, khiến nàng minh bạch mình vẫn chưa chết.
Nguyên lai lúc Tiêu Đình vừa đánh ra hai chiêu kiếm, thì cô cũng bay tới chỗ nàng, chờ lúc kiếm chiêu ập tới, liền lao đến đẩy nàng qua một bên cứu nàng một màn thua trông thấy.
Cả thân người Tiêu Đình đều nằm lên thân thể nàng, đem toàn bộ sức nặng ép lên khiến nàng có chút nặng nề khó thở, lại nhìn thấy ý cười trào phúng trên mặt Tiêu Đình, xà nữ thẹn quá hóa giận đẩy Tiêu Đình qua một bên.
Ngồi bật dậy vung tay đánh lên vai Tiêu Đình, nhưng cánh tay vô lực yếu ớt không thể huy động đấu khí được, chỉ vỗ phủi bụi lên vai Tiêu Đình, vốn dĩ một chiêu muốn lấy mạng người, lúc này trông cứ như đánh yêu dụ hoặc người khác.
" Tại sao lại như vậy, đấu khí của bổn vương ... sức mạnh của bổn vương tại sao lại biến mất!? "
" Thật ngại quá, lúc nãy tiện tay ta đã phong bế lại tu vi của tỷ rồi. " Tiêu Đình gãi mũi, ngượng ngùng nhìn xà nữ.
Chính là lúc nàng cảm thấy từng trận nhau nhói từ sau gáy truyền tới, chính là do bị Tiêu Đình phong tỏa vài huyệt vị, phong bế tu vi nàng. Tiêu Đình thản nhiên nói xong đứng dậy, phủi bụi cát trên người hướng hồ dung nham đi tới.
" Ngươi đứng lại, mau giải khai cấm chế trên người bổn vương, nếu bổn vương khôi phục lại ngươi sẽ chết rất khó coi. "
Xà nữ vừa nói, dùng đuôi rắn quét ngang chân Tiêu Đình, khiến cô không kịp phòng bị ngã sấp trên đất, xà nữ hung hăng lôi kéo sống chết không cho cô đi, móng tay liên tục cào cấu, cố tình bấm sâu vào da thịt Tiêu Đình đến rướm máu.
" Tỷ làm cái gì vậy, nếu vậy ta càng không cần phải giải cấm chế cho tỷ, đỡ phải chết khó coi. "
" Ngươi... ngươi nghĩ bổn vương hiện tại không có cách để lấy mạng ngươi hay sao? "
Gương mặt nàng lộ ra vẻ hung ác, hàn ý trong mắt được thay thế bằng sát ý nồng đậm, Tiêu Đình nhanh tay điểm thêm mấy huyệt vị trên người nàng, khiến nàng bất động toàn thân như bị hóa đá, không thể nhúc nhích được dù chỉ là đầu ngón tay. Nhưng Tiêu Đình đã lầm, nàng còn cái miệng vẫn có thể nói.
" Ngươi... ngươi dám khinh nhờn uy nghiêm của nữ vương xà nhân tộc, kể từ bây giờ ngươi sẽ là kẻ thù của toàn thể xà nhân tộc, tất cả mọi người sẽ truy sát ngươi không chết không thôi.... "
" Tỷ còn nói nữa, ta sẽ điểm vào á huyệt khiến tỷ ngay cả nói chuyện cũng không được, đừng tưởng ta không dám. "
"..... "
Xà nữ một thân hỏa nộ không thể phát tác, khiến mặt đỏ như trái cà chua, khuôn ngực phập phồng kịch liệt, luôn tục hít vào thở ra cố trấn định lại tinh thần. Ánh mắt nàng ngoan độc chứa đầy lãnh ý cùng sát ý nhìn Tiêu Đình, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tiêu Đình nhìn thấy ánh mắt nàng cũng không tự chủ được mà rùng mình. Bây giờ mà giúp nàng ta khôi phục lại thực lực, nếu không bị bằm thây vạn đoạn, xé như chà bông mới là lạ.
Tiêu Đình mặc kệ xà nữ, đi tới hồ dung nham nhảy xuống. Dị hoả đã thu nhưng vẫn còn đài sen ở dưới, đây cũng là bảo vật không thể bỏ qua.
Đài sen của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, do chí hỏa tinh nhuần nhiều năm ngưng tụ mà thành, sau này lúc tu luyện ngồi lên, sẽ giúp hiệu quả tu luyện tăng lên ít nhất vài ba lần. Trong đài sen còn có hạt sen, gọi là Địa Hỏa Liên Tử, được xưng tụng là có thể sánh ngang với Địa Hỏa Linh Chi, đồ tốt như vậy không lấy thì thí đúng là trời tru đất diệt.
Dưới sự chỉ dẫn của Lam Thiên Tuyết, Tiêu Đình được nàng cho mượn một cây kiếm ngọc, chỉ có những vật được chế tác từ các loại ngọc mới có thể cắt đứt được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, bắt đầu cắt tách đài sen ra khỏi rễ sen.
Thu đài sen vào trữ vật, Tiêu Đình nhìn rễ sen đang đong đưa trong trong dòng chảy dung nham, căn cơ vẫn còn nhiều năm sau nữa, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sẽ lại được tái sinh.
Xong xuôi mọi thứ, Tiêu Đình leo lên bờ làm như không nhìn thấy xà nữ đang ngồi, nhắm hướng cửa động muốn rời đi.
" Ngươi muốn đi đâu, mau giải cấm chế cho bổn vương. "
" Cấm chế trên người tỷ ba ngày nữa sẽ tự giải, ta phải đi trước nếu không cả xà nhân tộc đều truy sát ta, làm sao ta có thể chạy thoát được. À, tỷ nói tỷ tới đây tìm dị hỏa không ai trong tộc biết phải không? Vậy tỷ chịu khó ở đây tới ba ngày đi rồi về. "
************************************
Bây giờ cứ ương ngạnh, bị điểm huyệt phong bế tu vi thôi, mai mốt điểm... huyệt khác chỉ có nước khóc không ra nước mắt =)))