Tác giả: Di Lệ
Mùa đông năm Shitsusaku Kuukyou biến mất, Soul Society không có một bông tuyết rơi.
Không biết là không thể hay không muốn.
Nhưng mà, mùa đông năm ấy, nước đóng thành băng, là năm lạnh nhất trong lịch sử Soul Society.
Mùa đông đó, bầu trời luôn xám xịt, không có một tia nắng.
Lạnh đến tận cùng, lại không rơi nổi một bông tuyết trắng.
Tựa như bi thương.
Bi thương đến tận cùng, ngược lại không thể khóc.
Hitsugaya Toushirou bị Aizen đánh đến trọng thương, may mà đội trưởng Unohana kịp thời đuổi tới kịp mới giữ được tính mạng, mười ngày sau mới khôi phục ý thức.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu luôn biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là từ phòng bệnh đội bốn ra, cậu nhốt mình trong phòng Kuukyou. Bảy ngày bảy đêm, cậu không ra ngoài, cũng chẳng có chút động tĩnh.
Không ai biết cậu ở bên trong làm gì.
Nhưng tất cả mọi người đều tự hiểu tránh nơi đó, không dám cũng không muốn quấy rầy cậu.
Tự mình cắm đao vào ngực người quan trọng nhất, nỗi bi ai này, ai có thể hiểu, ai có thể thấu?
Người tham gia cuộc chiến vẫn còn nhớ rõ, máu tươi như hoa sen nở rộ, nhiễm đỏ Haori trắng của hai người. Linh tử màu lam không ngừng tràn ra, phiêu tán như đom đóm ngày hè, thân thể thiếu nữ cuối cùng dần trở nên trong suốt trong lòng thiếu niên. Ngực cô lộ ra một kết tinh màu đỏ. Màu ngọc như màu máu, đỏ tươi yêu dị. Những linh tử màu lam như bị tảng đá hấp dẫn, vờn quanh nó, không chịu tan đi, cũng không thể kết hợp lại.
Toushirou ngơ ngẩn nhìn tất cả xảy ra, lại không thể ngăn cản. Cậu không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể mờ mịt vươn tay về phía đoàn linh tử đang vây lấy viên đá đỏ tươi kia.
Nhưng mà, cậu còn chưa chạm vào quả cầu, luồng ánh sáng xanh đỏ ấy đã đột nhiên như bị hấp dẫn, lao thẳng xuống đất.
Cậu cuống quýt đuổi theo, nhưng ánh sáng mãnh liệt bất ngờ xuất hiện, mạnh mẽ ngăn cản cậu đuổi theo, chỉ trong chớp mắt, khi mở mắt ra, cậu đã không tìm được Kuukyou đâu nữa.
Thiếu nữ luôn sẽ lộ ra nụ cười thuần tuý cứ như vậy hoàn toàn biến mất trong thế giới này.
Không thể tìm thấy.
Nhưng mà, sáng sớm ngày thứ tám, đội trưởng trẻ tuổi của Soul Society kéo cửa ra, một thân Haori trắng, biểu tình vẫn kiệt ngạo không thể kiềm chế.
Tựa như chưa từng có gì thay đổi.
Lại tựa như có gì đó đã âm thầm thay đổi.
Cậu vẫn không quên sửa lại cách người khác gọi mình, vẫn rống giận với Rangiku say rượu, "Matsumoto!", vẫn nghiêm túc hoàn thành mỗi một công việc của mình.
Giống như người kia chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, lại càng chưa từng biến mất.
Chỉ là cậu sẽ không bao giờ lộ ra nụ cười trào phúng mà ôn nhu, không bao giờ sẽ ngồi ở sân sau ngắm mặt trời lặn, lại thường thường bừng tỉnh giữa đêm khuya, thường thường ngơ ngác xuất thần ở một ngã rẽ nào đó.
Sau này, Ichimaru Gin kể rõ nguyên do sự việc cho họ. Cậu không biết Kuchiki Kaori rốt cuộc phải dũng cảm đến mức nào mới chạy đến trước mặt cậu khóc lóc xin lỗi, mặt đầy hối hận. Cậu nghĩ mình sẽ không muốn thấy cô ta nữa, hoặc là sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng cậu chỉ nhàn nhạt lắc đầu, lòng đầy bi thương.
Cậu còn nhớ rõ ngày hè ấy, nụ cười của thiếu nữ xán lạn như anh đào tháng tư, lại chớp mắt đã như mây khói thoảng qua, dù cậu có liều mạng đuổi theo, liều mình giữ lại, cũng là xa vời không thể với tới.
Trong vô vàn tia sáng, cuối cùng cũng chỉ như là bọt biển biến mất khi mặt trời mọc lên.
Đêm đó, cậu nằm mơ.
Trong giấc mơ, mưa nhỏ tí tách, cậu đứng trước một cây cầu gỗ. Mùi bùn đất và cỏ xanh quện trong không khí ướt át. Phía trước không xa là một hình bóng quen thuộc.
Thiếu nữ nhỏ xinh mặc một bộ Kimono xanh biển với hoạ tiết cá vàng đỏ thẫm đang che cái ô màu vàng nhạt từ từ xoay người lại, nụ cười thuần tịnh và mềm mại.
Sau đó, mỗi khi nhìn lên bầu trời sạch sẽ xanh thẳm tựa như gương của Seireitei, cậu sẽ không tự giác nghĩ.
Nếu năm đó cậu không gặp Hollow, mà cô ấy cũng không cứu cậu, như vậy có phải bây giờ sẽ khác không?
Nếu năm đó cậu không lựa chọn vào Shino, cũng không trở thành Shinigami, có phải toàn bộ quá khứ đều sẽ bị huỷ diệt?
Nếu thật sự có thể như vậy, cậu hy vọng, có thể sống cùng cô ở Junrinan.
Tựa như cô mong muốn, an tĩnh, không bị quấy rầy.
Cậu chỉ hy vọng, có thể một lần nữa tìm được cô, tựa như đêm mưa hơn trăm năm trước.
Sau đó dắt tay cô, nói với cô:
"Chúng ta về nhà thôi."