Tác giả: Di Lệ
"Đội phó, đây là văn kiện hôm nay."
"Phiền chị rồi, Kiyone." Nhận văn kiện Kiyone mang đến, Kuukyou vẫn tiếp tục đọc văn kiện trong tay, đó là công văn phái người đến hiện thế đóng quân. Cô xoa thái dương, có chút đau đầu, "Sao lại là nhiệm vụ đóng quân? Lại còn tận một tháng nữa?"
"Đúng vậy." Kiyone gật đầu, thò lại nhìn, "Đã chọn được người chưa vậy, đội phó?"
"Có thì có nha, dù sao cả đội chúng ta đều gần như được phái đi một lần rồi, chọn người chưa đi là được thôi." Có chút buồn rầu nghiêng đầu, Kuukyou đứng dậy đi ra ngoài, "Lần này để Rukia đi thôi, tuy rất luyến tiếc để chị ấy lên hiện thế, nhưng mà chị ấy cũng cần rèn luyện."
"Aa, đội phó, mỗi lần em đều nói như vậy, làm chị buồn cười quá đi!"
"Này này! Kiyone! Đừng xoa đầu em!"
"Hihi, có đội phó đáng yêu như vậy quả là hạnh phúc mà~"
"Thu lại biểu cảm hoa si của chị mau, Kiyone! Nổi hết da gà rồi! Đúng rồi, Sentarou đâu?"
"Nói đến tên ngốc đó làm gì chứ!"
"Đội phó, em tìm anh?"
"Sentarou này, bao giờ anh mới lên sân khấu một cách bình thường được vậy..."
Một đường cười đùa đến đạo tràng, Rukia đang luyện tập, thấy họ tới thì dừng lại chào đón, "Kuukyou, tam tịch?"
Kuukyou phiền não thở dài, "Rukia, nói cho chị một chuyện."
Rukia mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, "Lệnh chuyển đội à?"
"Hả?" Kuukyou buồn cười nhướn mày, "Sao chị lại nghĩ đến đâu rồi vậy?" Dừng một chút, cô giải thích, "Là nhiệm vụ đến hiện thế đóng quân."
Nhìn biểu cảm lẫn lộn của Rukia, Kiyone lập tức giải thích, "Lúc em vừa vào đội không phải từng đến chị viện cho chị sao? Chính là nó đó!"
Rukia "A" một tiếng, chống cằm cẩn thận tự hỏi: "Để em nhớ xem..."
"Em không nhớ à?" Kiyone tựa như rất bi thương, "Thật sự không nhớ sao?"
Sentarou khẽ cười vui sướng khi người gặp hoạ, nâng cằm, "Dù sao cũng không phải hồi ức gì tốt đẹp, quên lâu rồi. Đúng không, Kuchiki?"
"A! Mi ồn ào quá! Xem ta có bắt mi chôn trong vườn không!"
"Hai người..." Kuukyou giật giật khoé môi, quyết định không để ý hai người đã không coi ai ra gì bắt đầu cãi nhau, "Rukia, nhiệm vụ lần này..."
"Địa điểm lần này là bán kính một km tính từ trung tâm thành phố Karakura." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam ôn hoà, người đàn ông tóc bạc ưu nhã đi vào, cười nói, "Với thực lực của Kuchiki, hẳn là nhiệm vụ lần này không khó."
"Đội trưởng? Sao ngài lại đến đây? Gần đây thân thể ngài không tốt, vẫn nên đi nghỉ ngơi đi." Kuukyou vội vàng đi qua đón, Kiyone và Sentarou cũng dừng cãi nhau, hoang mang rối loạn chạy qua, "Đội trưởng, ngài còn chưa thể dậy đâu! Mau quay lại nằm đi!"
"Haha, hôm nay ta cảm thấy không tệ, không sao!" Dừng một chút, anh quay đầu nhìn Rukia, nói nhỏ, "Hơn nữa tuy chỉ có một tháng, nhưng đây là lần đầu Kuchiki đi đóng quân một mình, chắc sẽ thấy bất an nhỉ? Ta đến để tiễn em ấy."
Rukia nghe vậy, vội đi qua trịnh trọng quỳ lạy, "Dạ, rất cảm ơn ngài!"
[Khoa trương quá rồi đó, chị Rukia.]
Nâng Rukia dậy, Kuukyou thuận miệng hỏi: "Chị Rukia đã nói cho Byakuya chưa?"
"Còn chưa..." Thiếu nữ nhíu mày, sắc mặt ảm đạm, "Đội trưởng Kuchiki nhất định sẽ nói, 'việc nhỏ này không cần báo cáo với ta', cho nên chị nghĩ không cần báo cáo, trực tiếp xuất phát..."
[Quan hệ của họ vẫn kém như vậy sao?]
Âm thầm thở dài, Kuukyou mỉm cười nói, "Nếu đã vậy, để em nói cho Byakuya giúp chị, cũng vừa lúc đi ngắm anh đào. Nghe nói năm nay anh đào nở muộn, giờ mấy cây nhà chị chắc đã nở rất đẹp rồi nhỉ?"
"A? Ừ." Rukia ngơ ngác gật đầu, sau đó cười rộ lên, "Cám ơn em, Kuukyou."
Hoa anh đào nhà Kuchiki năm nay nở thực sự rất đẹp.
Kuukyou đứng trên hành lang gỗ, hơi nghiêng đầu, ánh vào mắt là màu hồng phấn che trời.
Lúc Kuchiki Byakuya xuất hiện thì nhìn thấy hình ảnh như vậy: Thiếu nữ đứng bên đình, ngẩng đầu nhìn anh đào bay khắp viện, sợi tóc bạc theo gió nhẹ bay bay. Trên mặt cô là nụ cười điềm tĩnh, khác với thiên chân đơn thuần trăm năm trước, lại không thể nói rõ là khác ở đâu.
Anh đi qua, giọng nói vẫn thanh lãnh như thường, "Em đến rồi."
"Vâng." Kuukyou quay đầu nhìn anh, cười nói: "Năm nay hoa nở đẹp thật đó. Mỗi năm đều đến đây ngắm hoa quả là một lựa chọn chính xác."
Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói câu gì.
Kuukyou nhún nhún vai, cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm, "Byakuya thật là càng ngày càng không đáng yêu mà." Nhưng lại vừa đủ để Byakuya nghe tiếng.
Cười một mình một lát, thiếu nữ cuối cùng nghiêm mặt nói: "Được rồi, em có lời muốn chuyển cho anh. Rukia sắp đến hiện thế làm nhiệm vụ đóng quân, chính ngọ ngày mai sẽ xuất phát."
Tầm mắt chưa từng rời khỏi những cánh hoa rơi, Byakuya chỉ nhàn nhạt đáp, "Đã biết."
Như là cuối cùng không thể chịu được, Kuukyou khoa trương ôm đầu gào lên, "Rốt cuộc anh có biết nói chuyện không thế hả! Chẳng trách quan hệ của anh và Rukia kém như vậy! Anh là đầu gỗ à!"
Byakuya nhíu mày, nhỏ đến khó phát hiện, rũ mắt nhìn cô một cái, "Em thật ồn."
"Bị anh chọc tức chết rồi nhá, Byakuya! Đó là em gái anh đó, quan tâm chút sẽ chết sao! Nếu không quan tâm thì nhận nuôi làm gì! Hay là..." Dừng một chút, tựa như nghĩ đến gì đó, thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt mèo màu vàng lục mang theo ý cười kỳ dị, "Phương thức quan tâm của Byakuya anh thật độc đáo~ Quả nhiên là chẳng đáng yêu tẹo nào~"
"Shitsusaku Kuukyou, em muốn chết sao?"
"Vấn đều này hỏi ai cũng sẽ trả lời 'không muốn' mà. Byakuya, anh thật ngốc~"
"Em thật ồn."
"Sao nào, trách em ồn à~ Cái sân này... Còn quạnh quẽ hơn cả năm đó." Dừng một lát, giọng thiếu nữ từ từ vang lên, "Này, Byakuya, nếu một năm nào đó em không thể tới đây ngắm anh đào nữa, anh đừng có trách em là được."
Nháy mắt, không ai nói chuyện.
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống, từ từ chảy chậm qua.
Ánh hoàng hôn từ một bên sân chiếu qua, chiếu qua những cánh anh đào tạo những bóng sáng loang lổ, như là không khí đột ngột bùng lên những ngọn lửa nhỏ.
Tựa như tất cả đều vì giây phút này, khoe ra tất cả sức sống.
Khi tia sáng cam hồng cuối cùng tiêu tán hẳn, Byakuya hơi rũ mắt, nhìn băng quan đội phó trên cánh tay trái thiếu nữ, "Đi thôi, bị muộn rồi."
"A?" Tựa như bây giờ mới nghĩ đến, Kuukyou bỗng hô to, "Tiệc tối! Em suýt thì quên!"
Tiệc họp mặt trong truyền thuyết thật ra chỉ là liên hoan nhỏ giữa đội trưởng đội phó các đội, tuy đội một, đội hai, đội mười hai gần như chưa từng tham gia, đội mười một cũng thường vì lạc mà đến lúc liên hoan kết thúc rồi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Cùng Byakuya đến phòng đặt trước, giọng Kyouraku đã truyền ra: "Chỉ chờ mấy người thôi đấy. Hở? Tên Ukitake kia lại không tới?"
"Đừng nói 'lại' chứ, chú Kyouraku." Kuukyou đi vào trước, không chút do dự đi đến ngồi xuống bên cạnh Toushirou, "Đội trưởng nhà cháu gần đây không khoẻ nên phải nghỉ ngơi, không tin chú hỏi đội trưởng Unohana mà xem. Hơn nữa tháng trước không phải chú ấy cũng đến à?"
Kyouraku cười hai tiếng, sau đó hưng phấn hô, "Được rồi, cuối cùng cũng có thể uống rượu!"
"Chú thật là, người không biết còn tưởng chú ở trong đội bị ngược đãi đấy~"
"Huhu, đúng là vậy mà, Nanao-chan không cho ta uống rượu trong đội xá."
"Đó là vì ngài uống quá nhiều, đội trưởng!"
"Sao hôm nay đến muộn vậy?" Đang duỗi tay lấy đũa, giọng Toushirou lại nhàn nhạt từ bên cạnh bay qua, "Đến nhà Kuchiki?"
"Vâng." Kuukyou ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn cậu hơi nhăn mày, chớp chớp mắt, "Em đi giúp chị Rukia truyền lời, thuận tiện ngắm hoa. Sao vậy?"
Thiếu niên sửng sốt, sau đó quay mặt đi chỗ khác: "Không có gì. Đừng quên mai về nhà, đến lúc đó nhớ tới đội mười."
"Không quên đâu~" Kuukyou xua xua tay, nhấc đũa lên kẹp đậu hũ chiên dầu trên bàn, bất đắc dĩ vì xa quá nên với mãi không đến.
Người đàn ông tóc nâu nhìn cô cố hết sức thì giúp cô một phen, "Kuukyou vẫn thích ăn đậu hũ chiên dầu như vậy."
"Bình thường bình thường~" Thiếu nữ nuốt một miếng đậu hũ, ăn ngấu nghiến đến suýt nghẹn, may mà Toushirou kịp thời đưa nước qua mới may mắn thoát nạn: "Khụ khụ, còn không phải vì năm đó anh Sousuke thích ăn đậu hũ nhất à, năm đó gần như mỗi bữa là một món đậu. A... Cuối cùng cũng sống rồi."
"Kuukyou-chan à~" Kyouraku cười trêu ghẹo, "Không cần vội như vậy, không ai cướp với cháu đâu. Chẳng lẽ ở đội mười ba, Ukitake không cho cháu ăn cơm à?"
"Sao được chứ?! Còn không phải vì vừa rồi đi nhà Kuchiki, nói chuyện với Byakuya quá tốn thể lực nên mới đói à~"
"Hở? Vì sao nói chuyện với Byakuya lại quá tốn thể lực?"
"Hừm?" Thiếu nữ còn ngậm một miếng bánh nghe vậy thì dừng lại, chớp chớp đôi mắt mèo thuần tịnh, nghiêm trang đáp, "Bởi vì ảnh luôn phóng khí lạnh, cháu không thể không dùng thể thể lực sinh nhiệt chống lạnh á~"
"Phụt..." Làm lơ độ ấm đã đột nhiên tụt xuống trong nhà, Kyouraku không nhịn được mà bật cười ha hả, "Haha! Kuukyou-chan, cháu thật sự quá đáng yêu~"
Vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu không, đề tài lại dời lên các ghế đội trưởng đội phó mấy năm nay bỏ trống. Không biết ai nhắc đến một câu: "Giờ không còn ghế đội trưởng nào trống, cũng chỉ còn ghế đội phó đội sáu là chưa có người được chọn nhỉ? Nhưng tự tạo ra một đội phó cho mình như Kurotsuchi thì quả là chỉ có hắn làm được."
"À, nói đến chuyện này..." Như nhớ ra gì đó, Aizen buông đũa, dò hỏi nhìn Byakuya vẫn luôn an tĩnh không nói: "Nghe nói đội phó đội sáu đã được quyết định do Abarai-kun của đội mười một đảm nhiệm?"
Byakuya hơi ngước mắt, không phủ nhận.
Nhưng Kuukyou lại kinh ngạc chớp mắt nhìn Toushirou, "Ồ? Thật à?"
Toushirou nhíu mày, "Làm sao anh biết."
"Là thật đó." Hinamori cười gật đầu, thuận tay xoa đầu cô, "Trước lúc đến chị đã nhận được giấy thông báo của Abarai-kun, ngày mai chị sẽ cùng Kira-kun đến giao cho Abarai-kun."
"Vậy sao... Nhưng mà mai Rukia sẽ phải lên hiện thế rồi."