Tác giả: Di Lệ

(Hãy coi như đây là Kuchiki Kaori nhe)

Lần đầu tiên cô cực độ hoài nghi hai mắt mình.

Rõ ràng cô chỉ gục trên bàn ngủ trưa một lát, vì sao mở mắt ra, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi?

Vì sao cô lại mặc trang phục võ sĩ màu đen ngồi quỳ giữa cánh đồng hoang vu?

Vì sao cô lại cầm một thanh đao mà trước giờ chưa từng có cơ hội chạm vào?

Vì sao sinh vật xấu xí trước mặt lại có vẻ quen thuộc đến vậy?!

Nơi này rốt cuộc là đâu!

"Kuchiki!"

Kuchiki? Rất xa có một giọng nói truyền đến, ý thức của cô dần dần quay về. Cô ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện quái vật trước mặt đang chụp móng vuốt khổng lồ về phía mình.

Nỗi sợ nháy mắt thổi quét toàn thân, cô muốn tránh, nhưng lại không thể nhúc nhích. Cô dùng hết sức giật giật, đùi lại truyền đến cơn đau rát. Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện nơi mình đang quỳ có một vũng máu lớn.

Bóng ma trên đầu nhanh chóng phủ xuống, cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn đỉnh đầu, cả người run rẩy.

Không! Tôi không muốn chết như vậy!

Nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mắt cô, cô chỉ kịp nhìn thấy ánh đao trắng, quái vật khổng lồ trước mặt kêu thảm rồi nháy mắt tan biến.

Chỉ còn lại vết thương trước mặt.

Thần kinh căng chặt cuối cùng thả lỏng lại. Cả người cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Cũng lúc này, cô cuối cùng mới có thời gian nhìn người vừa xuất hiện trước mặt.

Bụi bặm tan đi, thiếu nữ mặc đồ đen từ từ xoay người. Vạt áo phần phật tung bay, mái tóc dài màu trắng bạc nhu hoà sáng ngời bừa bãi bay nhảy trong gió, trên búi tóc còn có chuỗi ngọc đỏ tươi trương dương, gò má trơn bóng như gốm sứ mang theo biểu tình thanh lãnh. Đôi mắt màu vàng lục sáng như lưu li khép hờ, hàng mi thật dài rung động, nhìn như lười biếng lại ẩn chứa khí thế sắc bén.

Sao lại có cô bé tinh xảo đến vậy!

Con cưng của thần!

Vừa hồi thần, những từ này bất ngờ xuất hiện trong đầu. Ánh mắt cô hoàn toàn bị cô bé này hấp dẫn, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn cô ấy thu đao vào vỏ, sau đó vỗ vỗ ống tay áo rời đi.

Mỗi một động tác tựa như nước chảy mây trôi, đẹp như một bức hoạ cuộn tròn.

"Chị không sao chứ?" Cô bé đến gần cô, mở miệng dò hỏi, giọng nói như giọt sương sớm mùa hạ, thanh triệt sáng ngời. Cô ấy hiển nhiên thấy miệng vết thương trên đùi cô, hơi nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống, đôi tay đặt trên miệng vết thương kia, bàn tay trắng nõn xuất hiện luồng ánh sáng xanh.

Cảm giác ấm áp phủ khắp toàn thân. Đau đớn nơi vết thương cũng giảm dần.

Cô nhân dịp này nhìn bốn phía, lọt vào mắt toàn là một phế tích, không ít người mặc đồ đen như cô đã ngã trên đất không nhúc nhích. Chỉ có mấy người cách đó không xa là còn tỉnh, hẳn là người vừa gọi 'Kuchiki'.

Đợi chút! Kuchiki?!

Đại não đột nhiên nhanh chóng vận chuyển, cô vội vàng giữ chặt ống tay áo của thiếu nữ đang trị liệu cho mình, vẻ mặt vội vàng hỏi, "Nơi này là đâu?"

Thiếu nữ từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nghi hoặc. Cô ấy nhíu mày, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Quận 78, Rukongai khu Nam, Inuzuri."

Cô ấy nói, Rukongai khu Nam, quận 78, Inuzuri?

Cô đột nhiên trở nên hưng phấn, bất an và khủng hoảng ban đầu bị kích động vùi lấp.

Chẳng lẽ, nơi này là thế giới Bleach?

Cô mừng như điên, lại vẫn không quên xác nhận lại một lần nữa, "Nơi này là Soul Society?"

Thiếu nữ cổ quái nhìn cô một cái, gật đầu, cũng không nói chuyện nữa. Sau đó nhìn miệng vết thương của cô, cô ấy thu tay lại, đứng lên nói, "Tốt rồi."

Cô đã đắm chìm trong niềm vui sướng 'Cuối cùng cũng xuyên không! Nguyện vọng mình ước với sao băng đã trở thành sự thật!' và ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp sau này, cho nên không rảnh quan tâm những chuyện vụn vặt xung quanh.

Nhưng mà lúc này, thiếu nữ vốn vẻ mặt thanh lãnh đột nhiên nở một nụ cười đáng yêu, sinh động và tươi đẹp, sau đó cô thấy một thiếu niên tóc bạc mặc haori màu trắng nhẹ nhàng dừng trước người cô ấy, đôi mắt xanh lam thanh triệt toả ra ánh sáng nhợt nhạt nhu hoà mà nhộn nhạo, "Giải quyết xong rồi sao, Kuukyou?"

Một cô gái có mái tóc màu mật ong quăn dài theo sát sau đó, tiếp theo lại là mười mấy người cũng mặc đồ đen.

"Ara, giải quyết cả rồi?" Cô gái dáng người đầy đặn lười biếng nghịch nghịch lọn tóc trên vai, "Kuukyou thật là, nhanh quá rồi đó~"

Thiếu nữ nghịch ngợm cười khẽ, "Nếu chị Rangiku đã nói vậy, lần sau em sẽ chú ý~ Nhất định sẽ để lại cho mọi người một chút."

Lúc này cô mới chú ý bên cạnh nhiều ra mấy người, ngẩng đầu nháy mắt, lập tức bị khuôn mặt tuấn tú kiên nghị và đầu tóc bạc ngắn loá mắt của thiếu niên hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, không khỏi vui mừng khôn xiết, hét toáng lên, "Shiro-chan?!"

Thiếu nữ và thiếu niên tức khắc cùng quay đầu lại, thiếu niên nhăn chặt mi, không vui mở miệng, "Cô vừa nói cái gì?"

Trong đầu cô không tự giác xuất hiện đủ loại truyện đồng nhân từng xem, không hề để sự không vui của thiếu niên vào mắt, hoàn toàn không cố kỵ lại mở miệng, "Đương nhiên là gọi cậu rồi!"

Không chờ thiếu niên mở miệng, thiếu nữ tóc trắng bạc đã nhìn chằm chằm cô: "Đây không phải là tên cô có thể gọi. Nhưng còn cô, cô tên là gì?"

Ánh mắt thiếu nữ mang theo uy hiếp vô hình, ngữ khí lại nghe đến thiên chân vô tà, lại mang theo áp lực nặng nề đập vào lòng cô.

Cô lập tức im miệng.

Cô thật sự không biết chủ nhân thân thể này tên là gì.

"Ách..." Cô ấy úng, do dự có nên lấy cớ mất trí nhớ qua loa lấy lệ không, "Tôi..."

"Ara," Cô gái đứng bên hai tay ôm ngực, biểu tình vui vẻ xem kịch, "Kuukyou-chan sẽ không phải đang tức giận vì cách xưng hô của đứa nhỏ này với đội trưởng đấy chứ?"

Mặt thiếu nữ đỏ lên, lại ra vẻ trấn định vờ ho một tiếng, "Gì chứ, còn không phải bởi vì Toushirou không thích người khác gọi anh ấy như vậy sao!"

Thiếu niên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, "Nếu chuyện đã giải quyết xong, chúng ta về thôi."

Toushirou?

Cô ngẩn người vì cách xưng hô của thiếu nữ. Nhưng sau khi nhìn bóng dáng mọi người tản ra, cô lại cong môi.

Thế nào cũng không sao, mình là nữ chủ xuyên không. Căn cứ vào định luật xuyên không, mình nhất định có thể đánh bại Hinamori Momo giành được trái tim của Shiro-chan. Huống hồ-

Rất xa còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Ây nha, Kuukyou, sao em lại đến sớm như vậy?"

"À, em vừa từ đội tám ra, nhận được thông báo của bướm địa ngục nên chạy tới. Mà chị Rangiku nè, buổi chiều chị lại chạy đi đâu thế hả?"

"Ấy ấy, đừng để ý chuyện này mà~ đúng không, đội trưởng?"

"Ồn ào!"

Cô giật giật, nỗ lực đứng dậy, xem nhẹ sự kính sợ bản năng với thiếu nữ.

Dù sao... Người không xuất hiện trong truyện tranh thì chung quy cũng chỉ là người qua đường mờ nhạt mà thôi, nhỉ?

Toushirou mang theo mọi người về đến đội mười thì trời đã tối.

Hinata đang chán muốn chết chờ họ trong đình, dựa cái cột ở hành lang ngắm trăng sáng sao thưa trên trời. Cảm nhận được họ đã về, hắn quay đầu bất mãn bĩu môi, "Đội trưởng nè, một lần cứu viện mà thôi, không cần đội trưởng, đội phó, tam tịch cùng nhau xuất trận, bỏ tứ tịch ở lại trông nhà chứ?"

"Dong dài." Toushirou nhíu nhíu mày, tà tà liếc hắn một cái, "Lúc tôi không ở trong đội có chuyện gì xảy ra không?"

Hinata nhún vai, "Yên tâm, không có việc gì." Lúc nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách đã tìm hết một lượt trong đám người, cuối cùng hơi nhăn mày lại, "Kuukyou-chan đâu? Sao không thấy em ấy?"

Toushirou do dự nhìn hắn một cái, đang định nói thì lại bị Rangiku cướp lời: "Kuukyou đến đội sáu, nói là khá để ý một chuyện, nên đi tra trước."

Hinata nghi hoặc, "Chuyện gì?"

"Ai biết được!" Rangiku bày ra vẻ mặt vô tội, lười nhác nhún vai, "Con bé cũng không chịu nói."

"Như vậy......." Hinata trầm ngâm một lúc, cười với Toushirou, "Tôi đi đón em ấy về." Sau đó đi về phía cửa.

"Chờ một chút, Hinata." Toushirou nghe vậy, lập tức nhăn chặt mày, nhưng mà nháy mắt, như nghĩ đến gì, cậu ôm ngực, khoé môi gợi lên một độ cong nhỏ đến khó phát hiện, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ, "Có một văn kiện còn ở đội tám, cậu đi lấy đi."

"Kuchiki Kaori à..."

Trong phòng chấp vụ của đội trưởng đội sáu, Kuukyou cầm một tờ giấy hơi mỏng trong tay, nhìn nội dung trên đó, lẩm bẩm thành tiếng. Cô nhíu nhíu mày, sau đó nở một nụ cười xán lạn, "Thật không ngờ lại là người nhà Kuchiki các anh."

Kuchiki Byakuya khó được nhíu mày, ngẩng đầu lên bổ sung một câu: "Là người của phân gia." Anh nhìn cô, mày dài nhăn càng chặt, "Xuống khỏi bàn làm việc của anh ngay, Shitsusaku Kuukyou."

Kuukyou ngồi trên cái bàn gỗ đàn lớn, nhàn nhã lắc lư hai chân, nghe thấy câu này, bất mãn mếu máo, chớp chớp mắt nhìn anh, "Đừng có gọi cả họ lẫn tên em, Byakuya, nghe kỳ lắm!"

Byakuya mặt không biểu tình nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu, không nói chuyện nữa.

"Mai em mang trả anh." Kuukyou cất tư liệu này đi, kéo chân phải lên bàn, khuỷu tay chống đầu gối, tay phải chống cắm, chớp mắt dựa sát vào Byakuya, "Này, Byakuya, nhiệm vụ lần này có rất nhiều đội viên của đội sáu bị thương a~"

Động tác phê duyệt văn kiện của Byakuya dừng lại một chút, sau đó lại lưu loát lại, "Em muốn nói gì?"

"À, không muốn nói gì," cô uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy từ bàn xuống, vô thanh vô tức chạm đất, tầm mắt như có như không ngó qua cửa. Cô lười nhác vỗ vỗ quần áo, hơi hơi mỉm cười, "Nếu anh có khách tới, vậy em về đây. Sắp qua giờ ăn cơm rồi."

Byakuya ngẩng đầu lên, thấy cô sắp đi tới cửa, duỗi tay ném một cái túi qua, "Cho em. Bắt lấy."

Kuukyou quay đầu nhẹ nhàng đón được túi giấy bay tới, nhìn nhìn, khó hiểu quay đầu nhìn Byakuya đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, "Đây là cái gì?"

Byakuya nhàn nhạt mở miệng, "Bánh gạo nếp vị anh đào." Dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Rukia cho em."

"À, thì ra là thế." Kuukyou thoả mãn ôm món quà vào lòng, "Thật tốt quá." Cô sung sướng mở cửa, không quên quay đầu, "Lúc nào rảnh em lại tới chơi nhé~"

Byakuya mặt không biểu cảm nhìn thiếu nữ tóc đen xuất hiện sau cửa, lại dời mắt về phía cô, giọng nói thanh lãnh không chút phập phồng, "Không cần."

Thiếu nữ ở cửa sững sờ, hiển nhiên cảm thấy hoảng loạn vì Kuukyou đột nhiên mở cửa, chỉ kinh ngạc nhìn cô, môi giật giật, lại không phát ra tiếng.

Kuukyou nhìn cô gái đó một cái, vẫy vẫy tay với Byakuya rồi rời đi. Phía sau còn có thể nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông, "Vào đi, Kuchiki Kaori."

Thiếu nữ lúc này mới hồi thần, do dự, cuối cùng vẫn hoang mang đi vào, "A... Vâng!"

Cửa giấy nhẹ nhàng đóng lại.

Kuukyou trước khi ra khỏi đội sáu nghe được đoạn hội thoại của hai người đi ngang qua, ẩn ẩn nghe được tên của Kuchiki Kaori, không tự chủ thả chậm bước chân.

"Này, cậu có phát hiện, Kuchiki hình như có chút thay đổi không?"

"A, cậu cũng chú ý à! Hôm nay sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, tôi thấy cô ấy khác khác!"

"Đúng vậy đó, lúc đi ra ngoài còn văn văn tĩnh tĩnh, về đã thấy đột nhiên trở nên rộng rãi!"

"Khụ, nhưng cũng khá tốt, tính cách ban đầu của cô ấy thật sự không thích hợp làm Shinigami..."

"Cũng đúng..."

Giọng hai người càng lúc càng xa, Kuukyou cúi đầu như suy tư gì đó, sau đó lại làm như không có gì xảy ra mà ôm túi giấy trong lòng dùng Shunpo rời đi.

[Không biết Toushirou và mọi người có để lại cơm cho mình không?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play