Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều không rời ánh mắt khỏi người kia.
Hoắc Nghiên nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt anh lạnh ngắt như tờ, sâu lắng, đôi môi mỏng mấp máy, trong giọng nói anh vô tình mang theo sự gợi cảm và trầm thấp: “Có, nghe hay.”
Khóe môi Minh Lê cong lên.
Đầu ngón tay cô vô tư lướt nhẹ trên phím đàn, cảm giác mát lạnh tỏa dọc theo da thịt cô, khẽ nâng cằm lên, cô cười nở nụ cười dịu dàng: “Anh tặng em cây dương cầm này hả?”
Khi cô cười rộ lên, mọi thứ xung quanh cô như nhạt nhòa, ảm đảm hẳn đi.
Yết hầu của Hoắc Nghiên khẽ chạy nhẹ xuống.
“Ừm.” Những âm tiết trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng anh.
Nụ cười nơi khóe mắt và đuôi lông mày cô càng thêm rực rỡ, tươi sáng và kiều diễm, ánh đèn chiếu xuống càng tôn lên vẻ đẹp không ai sánh bằng của cô.
“Em cảm ơn.” Cô nói với anh.
Hơi dừng lại, giọng nói cô lộ rõ sự lười biếng, lại giống như đang làm nũng, cũng lại giống như đang ra lệnh: “Chân em đau, Lục Nghiên, anh ôm em ra sô pha đi.”
“Được.” Hoắc Nghiên ngay lập tức đồng ý.
Minh Lê không nhúc nhích chờ anh đến.
Hơi thở hormone đầy nam tính thuộc về anh nhanh chóng phủ xuống cô, ngay sau đó anh ôm cô lên theo kiểu công chúa.
Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của anh nhanh chóng xuyên qua lớp váy hai dây mỏng tang của cô chạy khắp người cô, nó thậm chí còn lan đến mọi ngóc ngách khác trên cơ thể cô, những cảm giác kỳ lạ lặng lẽ được khơi dậy.
Minh Lê nắm chặt áo sơ mi của anh, khuôn mặt cô gần như áp sát với ngực anh, hơi thở của anh quanh quẩn nơi chóp mũi cô, dù có làm cách nào cũng không khiến nó bay đi hay là tiêu tán đi đâu được.
Cô nheo mắt.
Không quá lâu, cô đã được đặt lên ghế sô pha mềm mại, khóe mắt liếc thấy người đàn ông đứng lên rồi lùi lại, nhưng ánh mắt thì vẫn chưa lần nào rời khỏi cô.
Minh Lê lại ngẩng mặt lên.
“Đầu gối đau,” cô nhìn vào mắt anh, chưa cho anh thời gian để kịp phản ứng cô đã nói tiếp câu còn lại, ‘Sáng nay em thức dậy đã ngã xuống đất, đầu gối đã đập xuống mặt đất.”
Cánh môi hơi dẩu lên, cô nhíu mày, lộ ra vẻ yếu ớt mỏng manh: “Em ngã rất đau đó, hôm kia còn quỳ ở nhà họ Minh cũng lâu lắm cơ, Lục Nghiên, đầu gối em sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Sẽ không,” Ánh mắt Hoắc Nghiên đang chuyên chú trói chặt bóng dáng cô lại, chân mày anh hơi nhăn lại, giọng nói trở nên nặng nề và căng thẳng, “Nếu em lo lắng, ngày mai anh sẽ đi với em đến bệnh viện kiểm tra.”
“Nhưng mà đau quá nè,” sự ấm ức và oán trách hiện rõ trên mặt Minh Lê, cô hừ nhẹ bày tỏ sự tức giận, “Trước kia ở nước ngoài, anh luôn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện xảy ra với em, sao sáng nay em té anh lại không thức dậy trước.”
Không hề do dự, Hoắc Nghiên ngay lập tức nói xin lỗi: “Anh rất xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.”
Ngón tay của Minh Lê bấu chặt chiếc ghế sô pha.
“Lục Nghiên.”
“Ừm.”
“Em đau, anh không nghe thấy hả?” Minh Lê bĩu môi, nhìn chằm chằm anh, nửa làm nũng nửa lên án anh, nhưng hàm ý ra lệnh là rõ ràng nhất, “Em muốn anh xoa xoa cho em, nhanh lên nào.”
【 Lục Nghiên, em đau, muốn thổi thổi…… Đau lắm……】
Những lời cô nói vào tối hôm đó lại vô tình trùng hợp một cách thần kỳ với khoảnh khắc hiện tại, chúng lặp đi lặp lại rõ ràng trong tâm trí Hoắc Nghiên, như thể cô đang ấm ức làm nũng bên tai anh, hơi thở của cô cũng đang phả vào tai anh.
“Lục Nghiên!” Thấy anh vẫn chưa bước tới, khuôn mặt Minh Lê hơi trầm xuống, hừ nói, “Anh đã nói rằng sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của em. Vậy sao bây giờ anh lại không làm?”
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn thẳng cô, Hoắc Nghiên rõ ràng thấy được cô đang không vui.
“Không có.” Giọng nói anh khàn khàn, như có gì đó vướng víu trong cổ họng, anh bước chân dài đến trước mặt cô, không chút do dự quỳ ngay một chân xuống đất.
Váy hai dây của cô không che qua được tới đầu gối, bắp chân thon thả thẳng tắp lộ ra bên ngoài, trắng nõn nổi bật.
Hoắc Nghiên nhắm mắt, ngay sau đó dùng lòng bàn tay bao lấy đầu gối cô, xoa bóp nhẹ nhàng.
Đang cúi đầu xuống, nên anh không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của cô.
“Có đau không?” Anh hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt trước sau như một, giọng nói vẫn rất gợi cảm.
Minh Lê siết chặt chiếc ghế sô pha hơn.
“Đau!” Cô bực bội nói trong cơn tức giận, “Anh thổi thổi cho em.”
Hoắc Nghiên hơi khựng lại.
“Thổi?” Anh hỏi lại.
Minh Lê trực tiếp ném câu hỏi lại cho anh” “Anh không muốn à?”
Hoắc Nghiên nhắm mắt lại.
“Không phải.” Vẫn là đáp án kia.
“Vậy anh thổi cho em đi.”
“Ừm.”
Xương quai hàm anh căng lại, Hoắc Nghiên rút tay về, cúi đầu xuống.
Khoảng cách có hơi xa nên cô chưa cảm nhận được hơi thở của anh, nhưng khi khoảng cách từ từ được rút ngắn lại nó đã từ từ ấm hơn, nó như tận dụng triệt để mọi thứ để xâm nhập vào lỗ chân lông cô, với ý đồ dấy lên những cảm giác khác thường khác.
Ngay khi thấy khoảng cách sắp…….
“Không cần nữa!” Minh Lê đột nhiên đổi ý vươn tay xuống che lại, trên mặt phủ một tầng mỏng màu hồng, ngực cô phập phồng liên tục, “Em không cần nữa.”
Hoắc Nghiên gập ngón tay thon dài lại.
“Không phải đau sao?” Ánh mắt anh dừng ở bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Minh Lê đang che ở đầu gối lần lượt cuộn tròn lại.
“Đau chứ?” Cô đột nhiên nhìn đầu anh chằm chằm, ấm ức lên tiếng, giọng nói run run như sắp khóc, “Lục Nghiên, em đau lắm, anh làm đau em, tối hôm qua…..em rất đau.”
Cổ họng Hoắc Nghiên chợt trở nên cứng lại, hô hấp cũng dần thay đổi.
Ngẩng mặt lên, anh thấy đôi mi dài mảnh của cô đang không ngừng vỗ vỗ, cô cắn chặt môi, vô cùng xấu hổ nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp với hai tròng đen trắng được phân chia rõ ràng, đôi mắt kia như đang xuất hiện hơi nước, nhu nhược đáng thương.
Cô ấy đang tức giận.
“Anh xin lỗi,” giọng nói của Hoắc Nghiên đã trở nên vô cùng khàn đục, ánh mắt cũng cực kỳ u ám, yết hầu chạy lên chạy xuống mấy vòng, cuối cùng chỉ nói một câu, “Anh sai rồi.”
Minh Lê tức giận, mất bình tĩnh định đẩy anh ra, ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào anh thì cô đột ngột rút nó lại, buồn bực, cô mềm mại làm nũng liếc nhìn anh: “Anh phải bù đắp cho em đấy?”
“Được.” Hoắc Nghiên trả lời lại ngay không chút do dự.
Minh Lê đang chờ câu nói này của anh.
“Anh uống hết rượu trên quầy bar kia đi rồi lại nói chuyện tiếp với em.” Ngón tay vừa giơ lên, cô ra lệnh cho anh.
Hoắc Nghiên nhìn cô.
“Ừm.” Không chần chừ anh đứng ngay dậy, bước chân dài đi đến quầy bar cách đó không xa.
Năm ly rượu, năm màu sắc khác nhau, tất cả đều được pha trộn từ các loại rượu khác nhau, nhưng nhìn chung thì có thể thấy cả năm ly rượu này đều rất mạnh.
Minh Hành biết điều chế rượu, Minh Lê theo hắn ta, mưa dầm thấm lâu cũng học được một chút.
Nhìn lướt qua một lần, Hoắc Nghiên cầm ly đầu tiên lên, hơi ngửa đầu một hơi uống sạch toàn bộ.
Hết ly này đến ly khác.
Rượu chảy vào cổ họng, các mùi vị cũng rất khác nhau, điều giống nhau ở chúng chính là tác dụng chậm.
Đặt ly rượu thứ năm đã cạn xuống, một tay chống lên quầy bar, Hoắc Nghiên nhắm mắt lại hai giây, rồi sau đó quay người trở lại phòng khách, trở lại trước mặt Minh Lê.
Móng tay đã đâm sau vào lòng bàn tay gây ra nhiều dấu vết sâu nông không đồng nhất, nghe được giọng của anh, Minh Lê đang cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng lên, cô nhìn anh không chớp mắt.
Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng, uy nghiêm như mọi khi, không có gì thay đổi cả, nhưng không biết có phải là do uống nhiều rượu trong một lần hay không mà trong đôi mắt sâu hút của anh đã bắt đầu xuất hiện một cảm xúc khác.
Có một luồng không khí lạnh lẽo, khao khát của dục vọng đang vô duyên vô cớ tỏa ra rất rõ ràng từ khắp người anh.
Nó không tiếng động mà cũng không màu sắc bắt đầu trêu ghẹo, tán tỉnh lòng người.
Móng tay Minh Lê đột nhiên đâm thật sâu vào lòng bàn tay cô, cảm xúc nơi lồng ngực đang lan tràn ra khắp toàn thân cô, cô cực lực kìm chế hỏi: “Anh say rồi à?”
“Em là ai?”
Vẻ mặt Hoắc Nghiên bất biến không thay đổi, nhưng có một sự u ám đang lặng lẽ quay cuồng trong đáy mắt anh, lời nói của anh càng lúc càng trầm càng lúc càng u ám, mờ mịt: “Minh Lê.”
Hai chữ anh nói ra giống như một lời thì thầm, gợi cảm hững hờ.
Trái tim Minh Lê run lên.
“Lục Nghiên.” Cô gọi tên anh.
Hoắc Nghiên liếc nhìn cô một cái, lại không do dự quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Ừm.”
Minh Lê gằn từng chữ một: “Anh làm em đau, làm em tức giận, nên anh phải làm sao cho em hết giận anh đấy.”
Mùi hương thuộc về cô cứ quẩn quanh chóp mũi, đôi mắt Hoắc Nghiên tồi sầm lại: “Được.”
Vẫn nghe lời cô trước sau như một.
Cô muốn cái gì thì sẽ là cái đó.
Minh Lê nhìn chằm chằm mặt anh vài giây rồi sau đó…..Kéo cà vạt anh xuống và trói tay anh lại!
“Anh ngồi xuống đi.” Cô ra lệnh, cảm xúc đã dần dần không thể kiểm soát được nữa.
Chỉ liếc mắt một cái Hoắc Nghiên đã nhận ra được có điều gì đó khác ở cô.
Nhưng anh không từ chối cô.
“Được.” Anh ngồi xuống như cô mong muốn.
Rồi sau đó anh tận mắt chứng kiến cô lấy sợi dây thừng từ dưới gối ra và trói hai chân anh lại.