Chương 173: Đưa đứa nhỏ ra nước ngoài

Hoắc Anh Tuấn thở hồng hộc từ cửa thang máy ở phía bên kia lao ra, mặc kệ mọi thứ chạy đến phòng 715.

Anh hít một hơi thật sâu mới lấy hết can đảm để đẩy cửa ra, nhưng trong phòng bệnh trống rỗng, không có ai.

Giống như trái tìm trống rỗng của Hoắc Anh Tuấn lúc này.

Anh kéo bước chân nặng nề đi về phía giường bệnh, mở tay vuốt ve nếp gấp trên ga giường, đồng tử lập tức co rút lại, trên giường vẫn còn hơi ấm! Mọi người vừa rời đi!

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, nhưng lại đụng phải y tá đi vào thu dọn.

Anh túm lấy cô ấy như nắm cọng rơm cứu mạng: “Bệnh nhân trên giường này đâu?

Cô bé họ Đường! Đi đâu rồi?”

Vẻ mặt cô y tá nhỏ sững sờ hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?

Bố mẹ của cô bé chuyển đến bệnh viện khác, họ đã rời đi rồi… “

“Bố mẹ? “Đôi mắt của Hoäc Anh Tuấn vô cùng lạnh lùng: “Bộ dạng bọn họ như thế nào?”

“A? Bố mẹ cô ấy dường như không được tốt lầm, người mẹ có mái tóc ngắn, không cao, ăn mặc không đẹp. Còn bố cô bé nói chuyện ngắn gọn, khá đen. Sao, có chuyện gì vậy?”

Hoäc Anh Tuấn nghỉ ngờ về suy nghĩ của mình, hai người này theo miêu tả có vẻ không giống với Đường Hoa Nguyệt, có phải anh đang suy nghĩ quá nhiều không? Nhưng sao từ đầu đến cuối, chuyện này đều kỳ lạ như vậy?

Cô y tá thấy anh không nói gì, vì vậy lấy ra điện thoại di động ra và nói: “Cô bé đó rất đáng thương. Chúng tôi còn chụp một bức ảnh với cô ấy. Nếu anh không tin tôi, tôi sẽ cho anh xem!”

Hoắc Anh Tuấn chỉ nhìn thấy ba, bốn người trong bức ảnh. Cô y tá chỉ cho anh cô bé trên giường bệnh gầy gò, đen sạm, trông có vẻ suy dinh dưỡng, và bố mẹ đứng cạnh không khác gì so với miêu tả của cô y tá.

Anh mắt của Hoäc Anh Tuấn không còn như vừa rồi mà trở nên ảm đạm, nói một cách không mạch lạc: “Xin lỗi, tôi… tôi không có chuyện gì.”

Y tá bực bội nhìn anh giống như một người điên, nhìn anh thất vọng bước ra ngoài, ngay lập tức anh dựa lưng vào tường nâng tay vỗ nhẹ vào ngực, may mãn thay, anh đã đúng.

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Anh Tuấn lấy điện thoại di động ra, không bỏ cuộc gọi cho Đường Hoa Nguyệt, không nghi ngờ, cô vẫn không chịu trả lời.

Sau một lúc im lặng, anh đột nhiên ném mạnh chiếc điện thoại ra ngoài, đập xuống nền đá cẩm thạch vang vọng khắp hành lang.

Hoắc Anh Tuấn giống như một con dã thú đáng sợ không còn chỗ nào để đi, anh chỉ có thể tức giận rời khỏi bệnh viện.

Đường Hoa Nguyệt, người phụ nữ này, chính xác thì cô sẽ làm gì? Với xương tủy của anh trong tay, cô có thể đá anh đi mà không phải lo lắng quan tâm, phải không?

Anh nằm trong bệnh viện cả ngày trời!

Cuối cùng, ngày hôm nay cô có xuất hiện hay không anh cũng không biết!

Nếu hôm nay cô thực sự có ca phẫu thuật, bệnh viện không thể nào không tìm được hồ sơ của cô, nhưng nếu hôm nay cô không có ca mổ, cần gì phải lừa dối anh như vậy?

Hoắc Anh Tuấn ngồi vào ghế lái bỗng nhiên nở một nụ cười tự giễu, anh thật sự không hiểu được cô nữa.

Cho dù thật sự lấy xương tủy mà rời đi, thì ít nhất cũng phải nói cho anh biết cô ấy có sao không.

Hoắc Anh Tuấn vô lực dựa đầu vào lưng ghế, chỉ có thể nghĩ lại những gì cô nói khi gặp Đường Hoa Nguyệt trước đây, mỗi câu nói, mỗi hành động anh đều cố gắng tìm ra ý đồ thực sự của cô.

Nhưng càng nghĩ đến đây, lòng anh càng sợ hãi, Đường Hoa Nguyệt dường như đã lên kế hoạch kỹ lưỡng… như thể cô chỉ muốn xin anh tế bào trong xương tủy, sau đó cũng không thèm quan tâm nữa.

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hoảng hốt, anh khởi động xe, lái nhanh về nhà.

Không, sẽ không…

Đường Hoa Nguyệt không phải tin là anh hại gia đình cô sao? Cô đã làm mọi cách để quay lại, không thể chỉ vì lấy xương tủy của anh! Đúng vậy! Cô ấy chưa báo thù xong, không thể cứ như vậy rời đi được!

Lấy cái cớ nhục nhã như vậy, không biết là an ủi ai Đường Hoa Nguyệt có khả năng cùng Tân Dương thay đổi chính mình thành một người khác, bây giờ đưa con gái đến một bệnh viện tư nhân khác hoàn toàn không lộ chút dấu vết, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ trong tay cô.

Hơn nữa, bệnh viện nơi Thi Tịnh phẫu thuật vốn là nơi Tân Kỳ Tân làm việc, ở đó động tay cũng rất đơn giản qua mắt được Hoắc Anh Tuấn.

Cô không cho hai con trai đi cùng, cô cũng không cần biết Thi Tịnh sẽ ở trong bệnh viện để theo dõi bao lâu. Cận Minh và Cận Khánh cũng không thể ở trong bệnh viện mà không đi học. Đường Hoa Nguyệt nghĩ đến việc nhân cơ hội này để hai con có thể tự chăm sóc bản thân.

Đường Hoa Nguyệt chăm sóc con gái một thời gian, sắc mặt Thi Tịnh ngày càng tốt lên, đần dần cô bé có thể xuống đất, chạy nhảy thoả thích.

Kể từ khi trở thành mẹ, Đường Hoa Nguyệt có quá nhiều thứ phải học và làm việc, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội không cần suy nghĩ về điều gì mà chỉ đơn giản là ở bên các con của mình.

Đường Hoa Nguyệt nhiều lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của Thi Tịnh mà cảm thấy không đành lòng, bởi vì theo kế hoạch của cô, chỉ cần thân thể Thi Tịnh khỏi bệnh, cô sẽ đưa ba đứa trẻ trở lại nước ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play