Chương 124: Trong giây phút khắc nghiệt ấy, anh đang làm gì?

Vậy là anh ta đã mở cái này… Anh ta đã phát hiện ra rồi?

Trong nháy mắt, một sự hưng phấn trỗi dậy trong lòng Đường Nguyệt Hoa. Cô run rẩy. Tại nơi cánh tay đang được che lấp bởi một lớp tây trang cũng lặng lẽ nổi da gà.

Ngày này cuối cùng cũng đã đến… Đường Nguyệt Hoa khẽ nhếch miệng làm cho Hoắc Anh Tuấn không tài nào hiểu nổi.

Tần Kỳ Tân đã chăm sóc cho cô nhiều năm như vậy nên nhận ra ngay cảm xúc bây giờ của cô, tựa như tâm thế của người quân nhân trước khoảnh khắc bước ra chiến trường, cơ thể và linh hồn cứ run rẩy trong niềm hứng khởi, chỉ chực chờ nuốt chứng tên địch gian căm, nhưng cũng không thế tránh khỏi những tia thấp thỏm đang len lỏi.

Tần Kỳ Tân rẽ bước sang phải, khẽ khàng áp lấy tấm thân của Đường Nguyệt Hoa. Tay phải anh dang ra, mạnh mẽ ôm chặt bả vai của Đường Nguyệt Hoa, chỉ muốn truyên cho cô chút nhiệt độ cơ thể của mình.

Đường Nguyệt Hoa nhẹ nghiêng đầu. Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.

Hai người thản nhiên dán lấy nhau dưới dù. Ai nhìn thấy hình ảnh đôi trai tài gái sắc ấy cũng sẽ không thể thốt ra hai chữ “không xứng”.

Cả cơ thể Hoặc Anh Tuấn ướt đẫm, chật vật không chịu nổi khẽ khom lưng đứng đối diện hai người. Gió buốt và tuyết trời lặng lẽ mang theo những làn mưa tạt lên người anh. Từng dòng nước thi nhau rơi từ gương mặt đẹp đẽ đã tái nhợt của anh, khiến cơ thể anh hứng chịu một cảm giác lạnh lẽo, thậm chí còn không thể kiềm chế mà ho một tiếng.

Ánh mắt hung ác, nham hiểm của anh cứ nhìn chăm chăm vào tư thế ôm ấp của Tần Kỳ Tân và Đường Nguyệt Hoa, sự tức giận ngày càng có xu hướng dâng cao. Nhưng khi anh nhớ đến mục đích mình đến đây ngày hôm nay, cảm xúc trào dâng trong mắt lại yếu dần đi.

Đường Nhược Thi hơi thấp, không giống các anh của mình chỉ cần ngồi dưới đất là đã có thể ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng của mẹ và chú Tần. Vì vậy cô bé chậm chạp rời khỏi sàn xe, kiên quyết chạy đến cửa xe bên cạnh. Hai tay cô bé không vịn cửa xe từng li từng tí vọt lên.

Đến tận lúc nửa khuôn mặt trồi lên khỏi cửa xe mới nhìn thấy người đứng đối diện mẹ là một tên xấu xa!

Đường Cận Minh tay chân lanh lẹ vỗ nhẹ đầu cô em gái, trưng ra điệu bộ thật là “giả trân nói “Mau xuống đây, ngôi trong lòng anh vẫn sẽ thấy.

Nếu có người ngoài thấy được, mẹ sẽ không vui đâu”

“Vâng ạt” Đường Nhược Thi ngoan ngoãn gật đầu, rồi duỗi thẳng cánh tay mũm mĩm của mình để hai anh ôm lấy. Thế là ba đứa trẻ chụm đầu vào nhau.

“Ngoài đó mưa thật là to. Chắc là mẹ sẽ không bị ức hiếp đâu ha?” Đường Nhược Thi lo lắng hỏi.

Hai đứa nhỏ trong phút chốc nhìn trân trân vào bộ dạng ướt sũng của Hoắc Anh Tuấn thì lắc đầu, phỏng đoán: “Anh nghĩ hôm nay sẽ gặp chuyện không may rồi đây. Rất có thể đó là một tên cặn bã”

“Anh ơi, tên cặn bã có nghĩa là gì?”

Đường Cận Minh che miệng đứa em trai, dặn dò: “Đừng dạy hư con bé!”

Sau đó thằng bé làm mặt xấu, rồi lấy điện thoại ra để phân tán sự chú ý của Đường Nhược Thi rồi nói: “Đường Cận Khánh, em tới đây. Giờ Nhược Thi quay phim mẹ lại cùng với anh ba được không?”

Đường Nhật Minh bò từ đùi anh cả sang ngực anh ba ngay. Hai người nhỏ cứ lén la lén lút đưa điện thoại lên như ăn cướp.

Từ góc nhìn của bọn nhỏ thì chỉ thấy mỗi bóng lưng của mẹ và gương mặt chán nản, tuyệt vọng của tên cặn bã Hoắc Anh Tuấn.

Cả một buổi chiều, tâm trạng của Hoắc Anh Tuấn cứ ‘lên non xuống biển trập trùng như vậy cả nghìn lần. Cuối cùng cũng gặp được Đường Nguyệt Hoa, thế mà cô lại tự nhiên vùi mình trong lồng ngực của người đàn ông khác. Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn đỏ ngầu, nhưng cũng chẳng biết nên nói từ đâu, chỉ có thể ép bản thân giữ vững tỉnh thần mà bước đến.

Hoắc Anh Tuấn đứng thẳng người, gạt nước mưa dính vào mắt đi, thấp giọng hỏi Đường Nguyệt Hoa: “Đường Nguyệt Hoa, nói anh ta đi đi.

Anh ta chỉ là người ngoài, không có tư cách để xen vào chuyện của chúng ta”

Bờ môi đỏ của Đường Nguyệt Hoa mấp máy.

Chưa kịp lên tiếng, Tân Kỳ Tân đã thẳng thừng cười nhạo anh.

“Gì? Người ngoài hả?” Anh ta tặng’ cho Hoắc.

Tuấn Anh một nụ cười khinh bỉ đến cực độ. “Nhìn thử lại xem người không có một chút phẩm hạnh nào như anh mà xứng đáng để nói tôi là người ngoài à?”

Tay Hoắc Tuấn Anh siết chặt thành nắm đấm.

Chỉ với vài ba câu của tên đó mà anh đã bị chọc giận.

Tần Kỳ Tân lại nói tiếp: “Bây giờ bao nhiêu tình nghĩa giữa tôi và Nguyệt Hoa tạm thời không nói đến. Nhưng trong giây phút cái chết kề cận em ấy, tôi là người cứu. Tôi hỏi anh này, trong lúc suýt chút nữa em ấy bị nổ đến mức chỉ còn lại tro tàn, anh Hoắc Tuấn Anh đây đang làm gì? Trong khoảng thời gian em ấy thoi thóp, anh ở đâu, trong vòng tay anh là cơ thể của cô gái nào?! Vậy thì bây giờ anh nói xem người nên đi là ai, hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play