Hóng gió một hồi, tâm trạng của Lâm Doanh Doanh càng lúc càng vui vẻ, cảm thấy trong lòng có một cảm giác kích động hào hứng. Cô tìm được thuốc tốt đồng thời cũng tìm được người tốt. Thật sự là một chuyện vui lớn.

“Hoắc Thanh Sơn, em hát cho anh nghe nhé.”

Hoắc Thanh Sơn: “Được.”

Lâm Doanh Doanh liền bắt đầu hát: “Thanh sơn uyển chuyển, nước xa xa, sóng lúa cuồn cuộn, gió bay bay...” Cô ngẫu hứng mà hát, nhưng vẫn dùng một bài ca uyển chuyển du dương, cộng thêm âm thanh mềm mại thanh thoát. Tiếng hát đó vô cùng say đắm lòng người.

Hát xong, cô còn quay sang Hoắc Thanh Sơn tranh công: “Em hát có hay không?”

Hoắc Thanh Sơn: “Hay.”

Lâm Doanh Doanh: “Hay thì anh vỗ tay cho em đi.”

Hoắc Thanh Sơn liền vỗ tay.

Lâm Doanh Doanh cười xấu xa, dùng ánh mắt lái xe: “Ừm, vì yêu nên vỗ tay. Hoan hô!”

Hoắc Thanh Sơn giương mắt nhìn cô, rõ ràng cảm thấy trong nụ cười giảo hoạt của cô đang cất giấu điều gì đó. Nhưng rốt cuộc là cô đang cười chỗ nào thì anh lại không biết.

Lâm Doanh Doanh nghiêm túc nói: “Hôm nay em có thể đến thăm nhà anh không?”

Hoắc Thanh Sơn: “Mẹ nói sẽ làm sủi cảo cho cô ăn.”

Lâm Doanh Doanh lập tức chảy nước miếng, cô thúc chân vào bụng ngựa, giục Hắc Tử chạy nhanh.

Hoắc Thanh Sơn biến sắc, vội vàng đuổi theo. Lâm Doanh Doanh cười khanh khách giục ngựa chạy nhanh hơn: “Hắc Tử chạy mau, đừng để anh ấy đuổi kịp.”



Hoắc Thanh Sơn thấy tư thế cưỡi ngựa của cô vô cùng vụng về, rõ ràng là không biết cưỡi, nếu chạy như vậy nhất định sẽ rơi xuống đất. Anh vội vàng huýt sáo ra hiệu, Hắc Tử liền chạy chậm lại, bắt đầu đi từng bước lộc cộc.

Lâm Doanh Doanh quay lại nhìn anh: “Anh bá đạo thật đấy.”

Hoắc Thanh Sơn: “Bây giờ mới biết?”

Muộn rồi.

Ai ngờ Lâm Doanh Doanh lại nghiêng đầu cười một tiếng, kiêu ngạo đáp: “Em thích.”

Vẻ mặt cô kiêu ngạo, gương mặt như vẽ, làm lay động đôi mắt của Lâm Thanh Sơn.

Đến trưa, Lâm Doanh Doanh cuối cùng cũng không đến nhà Hoắc Thanh Sơn.

Vì các em của anh ở nhà đánh nhau, mẹ Hoắc quả quyết hủy bỏ đề nghị con dâu đến thăm nhà. Gói sủi cảo lại rồi đích thân mang theo sính lễ cùng Hoắc Thanh Sơn đến chỗ thanh niên tri thức tìm Lâm Doanh Doanh.

Hoắc Thanh Sơn có chút không đồng ý: “Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết tình hình trong nhà.”

Mẹ Hoắc: “Vào nhà rồi con bé sẽ là chị dâu, có uy nghiêm, con sợ cái gì?”

Lâm Doanh Doanh chưa gả đi mà đã để cô nhìn thấy những đứa trẻ hư không có cha dạy dỗ đó e là sẽ dọa người ta sợ. Hiện giờ trời sập xuống cũng không quan trọng bằng hôn sự của con trai lớn của bà.

Hoắc Thanh Sơn: “Mẹ, có nên mời thím ba đi không?”

Làm gì có chuyện con dâu chưa vào cửa mà mẹ chồng không cần bà mối đã đích thân đến nơi chiêu đãi?



Mẹ Hoắc lườm anh một cái: “Con hiểu chuyện hay là mẹ hiểu chuyện? Con đã từng kết hôn hay là đón dâu?”

Hoắc Thanh Sơn ngậm miệng.

Mẹ Hoắc lại nói: “Người ta dám nói muốn gả cho con trước mặt mọi người, chứng tỏ con bé rất có dũng khí. Con bé không ngại thì mẹ con còn sợ đưa bát sủi cảo cho con dâu ăn sao?” Bà vừa nói vừa nghiêm mặt: “Theo mẹ thấy thì con sai rồi. Con ra vẻ xấu hổ một chút là được, còn già mồm như vậy làm gì chứ. Để người ta đuổi theo con, buộc cha mẹ người ta phải tỏ rõ thái độ. Việc đó nên là con đến nhà người ta thưa chuyện mới đúng.”

Bà sợ tính tình con trai chất phác, không biết nói chuyện, mặt mũi lầm lì khiến người ta ghét bỏ.

Hoắc Thanh Sơn: “Mẹ, con sai rồi.”

Trước mặt mẹ thì nhận lỗi là được, nói cái gì cũng không đúng.

Mẹ Hoắc nhìn đứa con trai cao gần mét chín trước mặt mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng không nỡ quở trách. Bà sờ lên cánh tay rám nắng của anh căn dặn: “Vợ con là người thành phố, chắc chắn là yếu ớt. Nhưng mẹ thấy con bé là người đơn thuần lương thiện, cùng lắm là có chút đỏng đảnh. Lúc nào cần dỗ dành thì con cứ dỗ dành, cần nhường nhịn thì cứ nhường nhịn. Con bé không quen với cuộc sống nông thôn, có cáu kỉnh một chút thì con cũng đừng để bụng.”

Trong đầu Hoắc Thanh Sơn hiện lên nụ cười giảo hoạt của Lâm Doanh Doanh, thầm nghĩ: Con nào dám?

Bà dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác, sợ rằng không dặn kịp thì con trai sẽ phạm sai lầm đắc tội Lâm Doanh Doanh.

“Dù sao mẹ thấy vợ con cũng rất tốt, còn dễ sống chung hơn với những người khéo léo kia.” Mẹ Hoắc chỉnh sửa lại hộp cơm mà Hoắc Thanh Sơn mang đến, sợ làm sủi cảo đổ mất: “Con bé có chút vung tay quá trán, nhưng tính cách cũng rộng rãi hào phóng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li. Người vợ như vậy dễ sống chung, lúc con kết hôn mẹ cũng phải rộng rãi hơn một chút, không thể để người ta coi thường.”

Hoắc Thanh Sơn gật đầu.

“Con của mẹ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, cưới được một tiên nữ về nhà, mẹ cũng được mở mày mở mặt.”

Mẹ Hoắc ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo như bản thân xuất giá năm đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play