Cô cảm thấy còn không bằng đi nông trường phía Bắc cho rồi, nông trường người ta có máy cày lớn, đất rộng nhiều người lương thực nhiều, một bữa ăn mì trắng, sân bãi còn có đèn điện và điện thoại, mười ngày nửa tháng còn có thể ăn mặn một lần.

 

Đây là nông thôn bình thường có thể so sánh sao?

 

Lại nói đến thu hoạch lúa mì, đại đội này lại để cho xã viên cầm lưỡi liềm dùng tay cắt!

 

Cắt từng cọng lúa mì, nhìn không biết khi nào xong, Lâm Doanh Doanh liếc mắt nhìn đều sợ muốn bất tỉnh nhân sự.

 

Một đám người đầu tiên là xếp thành một hàng chữ nhất, chỉ chốc lát sau biến thành chữ nhân, có người tay chân nhanh nhạy, có người thì thành chim lạc bầy.

 

Cô chính là con chim lạc bầy đáng thương kia!

 

Đừng nói cắt lúa mì, hai đời làm người, từ nhỏ đến ngày hôm nay cô đều xem như ngậm thìa vàng mà lớn lên. Được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ, người kiều thịt quý, cơ thể không siêng năng, ngũ cốc chẳng phân biệt được, cơm tới há mồm, áo tới đưa tay, sống như sâu gạo, các loại nghĩa xấu đều có thể gắn ở trên người cô!

 

Ai, cô sắp bị nướng khô rồi, cô sắp bị mệt chết rồi, eo của cô thật là đau.

 



Mẹ nói bảo cô cố gắng chịu đựng mấy ngày, cậu sẽ nhanh chóng điều cô trở về, nhưng cô một ngày cũng không kiên trì được, hu hu, mẹ, con xin lỗi mẹ, đều tại con quá yếu ớt.

 

Cô buông liềm xuống, kéo lòng bàn tay trắng nõn của mình xuống nhìn một chút, cái bao tay đều bị mồ hôi ướt đẫm, lúc kéo xuống còn ma sát với lòng bàn tay hơi đau.

 

Mặc dù còn chưa mài ra máu, nhưng mà lòng bàn tay đều đỏ bừng, tiếp tục như vậy sợ là chẳng phải sẽ đổ máu hay sao? Cô ngược lại không sợ lưu vết sẹo, thể chất cô đặc thù, sức khôi phục của da rất nhanh, bất kể là cháy nắng hay là một số vết thương do ma sát thì đều rất nhanh là có thể lành lặn, da vẫn trắng trẻo non mịn không tì vết chút nào.

 

Nhưng mà loại mệt nhọc thân thể này thật không phải là cắn răng là có thể chịu đựng được đâu.

 

Hu hu hu. . . Ông ngoại, bà ngoại, cậu nhỏ, anh cả, anh hai. . . Vĩnh biệt. . .

 

Nội tâm vang lên một khúc hí ca, cô tiện tay khoa tay múa chân hai cái đều là tư thái ưu mỹ, ai bảo cô có bà ngoại từng là ảnh hậu thời kỳ dân quốc cơ chứ.

 

Cha già nhà cô nói, bà ngoại cô, mẹ cô, cô, ba đời phụ nữ đều là ngôi sao... diễn hí kịch.

 

Cô đang suy nghĩ bệnh "choáng váng" của mình lại tái phát, Đại đội trưởng có thể đưa cô trả về nơi sản xuất hay không?



 

Cô cảm giác mình muốn phát bệnh.

 

Không giả bộ, Lâm đại tiểu thư thật sự có bệnh. Có lẽ cô chuyển kiếp xảy ra vấn đề, dẫn đến mang bệnh từ trong bụng mẹ.

Loại bệnh này không phải ngày nào cũng phát tác, mà là giống như chu kỳ sinh lý vậy, mới đầu cả người yếu ớt mất sức, khô miệng khô lưỡi, từ từ càng ngày càng lợi hại, một khi phát bệnh liền choáng váng đầu, vô lực, khổ sở muốn bất tỉnh nhân sự, miệng khô muốn bốc khói, hơn nữa huyết dịch trở nên càng ngày càng đặc khiến cho lòng cô nóng rang, tính khí nóng nảy, nội tâm chán đời, nhìn thấy người không thích liền muốn đạp bay.

 

Bà ngoại và mẹ thương cô, mang cô đi cầu danh y, đại phu cũng không nhìn ra cái gì, chỉ nói trẻ nít trời sinh tính khí khó chịu, thậm chí còn có người hoài nghi có phải cô còn nhỏ tuổi mà bị bệnh tâm thần hay không.

 

Bởi vì bệnh này cũng không có căn cứ khoa học, đại phu không nói ra nguyên nhân cho nên cha Lâm vẫn cho rằng con gái không có bệnh, chính là bị bà ngoại và mẹ Lâm chìu đến quá yếu ớt, rèn luyện thật tốt một chút là được.

 

Nếu không phải là nhìn thấy ruộng lúa mì vô tận này thì cô cũng sẽ không sinh bệnh.

 

Lâm Doanh Doanh quyết định tìm người giúp cô làm việc.

 

Cô vội vàng đi tìm Diệp Chi Đình, hai nhà quan hệ không tệ, cha mẹ anh ta bảo anh ta ở nông thôn chiếu cố cô cho thật tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play