Hoắc Thanh Sơn một lần nữa nhận ra người con gái trước mặt có vẻ ngoài mỏng manh yếu ớt, nhưng lại rất nhanh mồm nhanh miệng, khiến anh có vẻ càng ăn nói vụng về.
Anh không còn nói nữa, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy và sự im lặng của anh mang lại một luồng khí thế bức người.
Lâm Doanh Doanh đắc thắng: "Đi thôi, đi chỗ thanh niên tri thức, ở đó tôi còn có trứng gà và bột mì, ta sẽ... anh nấu cơm cho tôi ăn."
Lâm đại tiểu thư đang định khoác lác muốn nấu cơm cho anh ăn, nhưng đầu lưỡi lại xoắn xuýt, rút lại.
Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn sắc bén nhìn chằm chằm cô, muốn cô biết khó mà lui, "Tôi không cần một người vợ không biết nấu cơm."
[Mẹ Hoắc: Cái đứa con phá của này, mẹ biết nấu, không cần vợ của con nấu!]
Lâm Doanh Doanh hồn nhiên không sợ anh, “Tôi có nói tôi không biết nấu cơm sao? Trước khi kết hôn anh nấu cho tôi ăn, sau khi kết hôn tôi nấu cho anh ăn."
Tôi có thể học mà~
Trên thực tế, với tư cách là một tín đồ ăn uống, cô biết làm mấy món ăn rất tinh tế, nhưng chẳng qua là rất hiếm khi làm mà thôi.
Hoắc Thanh Sơn nhấc chân rời đi, không muốn tranh luận không cần thiết với yêu tinh.
Lâm Doanh Doanh giậm giày da, “Hoắc Thanh Sơn, tôi không biết nấu nồi đất và bếp của các anh. Bây giờ chỗ thanh niên tri thức không có ai, anh muốn tôi chết đói sao? Được lắm, vậy tôi sẽ chết đói." Cô bắt đầu ôm bụng, dáng vẻ trông như sắp ngã, "Tôi chết đói... hức hức hức..."
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Lâm Doanh Doanh vừa nhìn anh vừa khóc, len lén bước lại gần và huých anh.
Hoắc Thanh Sơn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh và mặt trời, mọi thứ vẫn như bình thường.
Anh quay lại nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Nhà tôi có một người mẹ góa chồng, sức khỏe không được tốt, còn có một đám em trai em gái chơi đùa ầm ĩ không dạy bảo được. Điều kiện gia đình tôi không tốt, nếu cô lấy tôi, sẽ không có quần áo đẹp như vậy để mặc, không có đồ ăn ngon, không nhàn nhã nằm đếm sao. Cô phải đi sớm về tối ra đồng làm việc, cắt lúa mì, thu hoạch ngô, còn phải nấu cơm may vá quần áo và trồng rau... Một người yếu ớt như cô, nếu có xảy ra mâu thuẫn với mẹ tôi, tôi cũng sẽ không bảo vệ cô. "
Anh lạnh lùng nhìn cô, "Như vậy đấy, cô còn muốn kết hôn sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô, ấy vậy mà lại cảm thấy căng thẳng, tốt hơn hết cô nên nhanh chóng rút lui, sau đó tìm một người môn đăng hộ đối để gả, đừng đến dây dưa với anh nữa.
Lâm Doanh Doanh tròn đôi đào hoa xinh đẹp của cô và nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc, "Hoắc Thanh Sơn, anh làm tôi buồn cười chết mất, ha ha."
Vừa rồi anh còn nói sẽ không lấy tôi, vậy mà bây giờ lại nghiêm trang nói cái gì "Nếu như cô lấy tôi..."
Anh thẳng thắn thành khẩn nói ra điều kiện nhà mình, đây là trình tự của xem mắt, kết hôn~~
Nói gì mà không có đồ ăn nhẹ, tôi là người tham ăn như vậy sao? Tôi chỉ cần ăn anh là được~~
Còn ra đồng làm ruộng thì đương nhiên là tôi sẵn lòng, tôi là một người làm việc chăm chỉ đó! Điều kiện tiên quyết là anh có lòng, tôi buộc băng gạc anh bảo sẽ không để tôi dính nước, trên đùi tôi có vết bầm tím anh bảo để tôi xoa thuốc cho, hi hi, chính anh cũng không để ý.
Vả lại, sợ gì đám em trai em gái chơi đùa ầm ĩ! Cô còn lâu mới sợ ý! Cô là ai chứ, cô là tiểu bá vương của đại viện đó!
Xử lý đám em trai em gái như vậy, xin lỗi chứ, cô cũng phải kiềm chế giữ ở mức độ vừa phải đó.
Nuôi em trai em gái? Đó là chuyện đương nhiên, cô đồng ý bằng cả hai tay hai chân. Có thể cô còn lấy tiền để giúp anh nuôi chúng nên người, béo tốt. Dạy dỗ chúng, kiếm tiền, kiếm tiền, làm việc và làm việc, và cô vẫn sẽ làm Lâm tiểu bá vương!
Về phần mẹ chồng, cô không có một chút lo lắng gì cả, đại đội trưởng nói mẹ Hoắc tính tình hiền lành, có chút yếu đuối, vì con trai không chịu lấy vợ mà bà đã lo lắng buồn muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT