Nghe nói cây hòe này được gieo trồng từ thời xưa, có khi lên đến 400 năm, thân cây cao hơn 10 mét, cả hai người lớn cũng ôm không xuể, cành lá vừa tươi tốt lại mọc cao vút, tán cây che lấp một khoảng lớn, cho nên đây cũng là nơi các thôn dân tụ tập lại để hóng mát và nói chuyện phiếm.
Mặc kệ là buổi trưa hay buổi tối, nơi này lúc nào cũng có một đám người tụ lại nói nói cười cười.
Trên đường đi, Khương Lâm thấy Tiểu Bảo quá mệt mỏi liền ôm lấy nhóc,Trình Đại Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh đi ở phía trước.
Bên cạnh cây hòe là một cái cối lớn, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đang vội vàng đẩy con lừa nhà mình về, lúc nhìn đến Khương Lâm lại đây, lập tức giương giọng nói: “Ai da, phần tử trí thức từ trong thành đã về rồi đấy à? Buổi sáng mới đi lúc này liền về? Sao đi nhanh thế?” Ngữ khí vừa châm chọc lại có chút quái gở.
Người vừa nói là Lưu Hồng Hoa-vợ của Trình Như Hải, hiện giờ đang là vợ của đội trưởng đội sinh sản.
Trình Như Hải là người anh cùng cha khác mẹ của Trình Như Sơn, không nói trước đây hắn đã làm những chuyện gì, riêng mỗi việc vừa nghe được tin tức không lành từ em trai, hắn lập tức đem mẹ kế cùng em dâu và hai đứa nhỏ đuổi đi, cũng đủ biết Khương Lâm vô cùng căm hận hắn.
Có điều lúc này cô phải đi về nghỉ ngơi một chút, tiện thể nghĩ xem nên đối phó Trình Như Hải như thế nào, cho nên cô cũng lười tranh cãi với Lưu Hồng Hoa kia.
Thấy Khương Lâm không thèm nhìn mình, Lưu Hồng Hoa lại không chịu buông tha, lôi kéo rồi lớn giọng hô: “Như thế nào, không bán con nữa à? ……Cũng phải, ai mà muốn mua hai đứa ranh con này chứ?
Câu này vừa tuôn ra, đám người đang ngồi hóng mát bên cạnh cây hòe lớn liền kinh ngạc nhìn qua. Hôm nay Khương Lâm chân trước vừa mang theo con trai rời đi, sau lưng trong thôn liền có người nói thầm thanh niên trí thức Khương đi bán con để lấy tiền chạy quan hệ về thành, tin tức ngọn nguồn từ đâu tới thì không biết, dù sao chính là nói như vậy.
Trình Đại Bảo đang đi ở phía trước, nghe đến đây liền lập tức đứng yên, quay đầu lại phẫn nộ mà trừng mắt với Lưu Hồng Hoa. Chỉ có mẹ nhóc mới có thể nói bán bọn nó, những người khác không được nói!
Khương Lâm lập tức thúc giục cậu: “Kệ đi, nhanh về nhà đã.”
Trình Tiểu Bảo ở trong lồng ngực Khương Lâm thì thầm nói: “Mẹ, bác ấy nói bừa, con không muốn nghe!”
Nói xong nhóc con dùng tay nhỏ lau mồ hôi cho Khương Lâm, động tác cực kì dịu dàng.
Đối diện với đôi mắt đen láy của nhóc, trong lòng Khương Lâm bỗng nảy lên một cảm giác kỳ lạ, nhận được sự quan tâm luôn làm người khác cảm thấy vui vẻ.
Lưu Hồng Hoa ở bên kia còn đang nói mát liên hồi,
Trình Đại Bảo lại không dễ nói chuyện như vậy, nhóc quay đầu chạy về hướng của Lưu Hồng Hoa, nắm lên một khối đất cứng ném về phía đối diện rồi mắng: “Đồ phụ nữ xấu xí, suốt ngày chỉ biết nói bậy nói bạ, làm người khác ngại dùm!”
“Ai nha! Ta X con mẹ ngươi đồ con nít ranh, đúng là cái loại thiếu đạo đức!” Lưu Hồng Hoa bất chấp thân phận mà gân cổ lên chửi bậy, còn trực tiếp bỏ qua mớ lương thực ở bên cạnh.
May mắn đất cũng không cứng lắm, ném ở bên trong cũng không ảnh hưởng, chỉ cần nhặt ra ngoài thì không sao cả, có điều dù sao đây vẫn là đất, cho nên có chút bẩn, dây vào lương thực rồi thì khá mất vệ sinh.
Lưu Hồng Hoa tức giận đến nỗi chửi ầm lên: “Thằng ranh này, đồ có cha sinh mà không có mẹ dạy, nếu cha mày mà chết ở bên ngoài, để tao chống mắt lên coi ba mẹ con mày sống như thế nào!”
Bởi vì lời này mắng quá khó nghe, Trình Đại Bảo lúc này không ném đất cứng nữa, nhóc con trực tiếp xới đất lên hất thẳng vào cái cối nghiền. Khuôn mặt nhỏ đen lại, môi mím chặt không hé răng, động tác lại vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Hồng Hoa một bên nhặt đất cứng, một bên tức giận cầm chổi muốn đuổi đánh nhóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT