Đại não Khương Lâm không ngừng châm chích đau đớn, dứt khoát không nói lời nào, tạm thời nghe hắn ta bô bô nói không ngừng nghỉ.
Tiềm Bác đưa tay ra nắm lấy tay Khương Lâm, cất giọng ôn nhu: “Lâm Lâm, có phải em luyến tiếc bọn nó không?”
Khương Lâm lập tức né tránh: “Tôi cảnh cáo anh đừng có động tay động chân.”
Hắn xấu hổ thu tay lại: “ Là do anh quan tâm em mà. Cái đó…… em có đem tiền theo chứ?”
Khương Lâm: “……” Tôi mẹ nó đau đầu muốn chết anh lại ở đây đòi tiền với tôi? Tôi muốn mạng anh có cho không!
“Được rồi, nếu như em không có đủ tiền anh sẽ góp thêm. Em biết……” Hắn ta hạ thấp giọng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô: “Vì em, cái gì anh cũng nguyện ý làm.”
Khương Lâm: “…” Tôi muốn ói lắm rồi đây này, anh mau cút đi, đừng chờ tôi hết đau đầu, đến lúc đó tôi sẽ đánh chết anh.
“Hai đứa nhóc kia……” Giọng nói của Tiềm Bác có chút bất mãn: “Không thể mang về, tạo quan hệ cũng không thể bỏ qua hộ khẩu. Nếu như em muốn đứa nhỏ, chúng ta…… Tính toán một chút, thuê người đưa bọn nó về lại trong thôn.” Hắn ta thấy Khương Lâm không nói chuyện liền xích lại gần một chút, ngữ khí ái muội nói: “Lâm Lâm, hay là buổi tối chúng ta thuê phòng trọ ở một đêm, ngày mai lại đi tiếp.”
Hắn ta không giấu được sự phấn khích, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh hơn.
“Anh có thể cút đi được rồi.” Trong lòng Khương Lâm vô cùng tức giận, không chút khách khí đạp hắn ta một cái, tuy rằng do đau đầu nên sức lực không đủ, nhưng lại đánh vào đúng chỗ hiểm.
“A ——” Tiềm Bác kẹp chân che lại chỗ quan trọng, hai chân nhảy nhảy không ngừng: “Em, em……”
Khương Lâm nhướng mày, không hề áy náy chút nào, cùng anh thuê phòng, mặt mũi của anh sao lại lớn như vậy.
Cô hừ lạnh nói: “Sau này không được kêu Lâm Lâm, chúng ta cũng không thân quen đến mức đó. Nếu anh còn nói với tôi những lời không đứng đắn nữa, tôi sẽ phế chết anh!”
Tiềm Bác vừa phẫn nộ vừa thương tâm mà nhìn cô: “Khương Lâm, em, em tại sao lại như vậy? Anh còn không phải là muốn tốt cho em sao? Em đường đường là một thanh niên trí thức vừa có tài vừa có sắc, sao lại muốn đắm mình trong trụy lạc, gả cho một thằng chó con địa chủ? Với lại chồng em cũng không về được, em còn muốn vì hắn thủ tiết để lập cái đền thờ trinh tiết sao?”
Bởi vì ghen ghét phẫn nộ nên hắn ta nói mà không lựa lời.
Khương Lâm lại nhấc chân lên đá hắn ta, Tiềm Bác cuống quýt trốn tránh.
“Chú mới là chó con, đừng mơ dụ dỗ mẹ cháu!” Trình Đại Bảo đột nhiên xông tới, hết đánh lại đá vào người Tiềm Bác.
Khương Lâm là người hiện đại, bỗng dưng nghe được kiểu xưng hô này nên không kịp phản ứng. Nhưng Trình Đại Bảo thì khác, cậu nhóc hận nhất là việc có người kêu cậu nhóc là chó con địa chủ. Bởi vì đây là lời nói cực kì ác ý, ai cũng không thể nhịn được.
Tiềm Bác yêu thầm Khương Lâm, đối với hai đứa nhỏ lại đặc biệt căm thù, nhấc chân liền đá về phía Trình Đại Bảo.
Khương Lâm kéo Trình Đại Bảo ra bảo vệ ở sau lưng mình: “Bắt nạt một đứa trẻ, anh có còn là một người đàn ông không vậy hả?”
Tiềm Bác thẹn quá hóa giận: “Được lắm, tôi biết ý của cô rồi. Cô trêu đùa tôi! Có phải cô thật sự cùng với tên họ Tôn kia ở bên nhau rồi? Xem ra lời bọn họ nói chính là sự thật, cô……”
“Anh câm miệng!” Khương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Chúng ta đến Cục Công An nói rõ ràng.”
Tiềm Bác ngơ ngác nhìn cô, người phụ nữ ở trước mắt này đanh đá hung hãn, đâu còn là Khương Lâm sống trong tháp ngà đối với cái gì cũng đều xem thường kia nữa?
Cô vì cái gì trở nên tục tằng như vậy? Chẳng lẽ cô đột nhiên bộc phát bản năng của người mẹ, luyến tiếc hai đứa con trai này?
Hắn ta đột nhiên cảm thấy ảo tưởng tốt đẹp đã tan vỡ, lửa giận trong lòng dâng lên: “Cô thật là sa đọa! Chờ tôi trở về thành phố rồi, cô sẽ hối hận cho mà xem!”
Nói xong hắn ta còn hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cắm đầu chạy.
Tiềm Bác đi rồi, Khương Lâm nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Đại Bảo rồi hỏi với vẻ lo lắng: “Có bị đánh trúng ở đâu không?”
Khuôn mặt nhỏ của Trình Đại Bảo đen lại vì tức giận, nhóc cũng không mở miệng nói lời nào.
Trình Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy chân Khương Lâm, nước mắt lưng tròng: “Mẹ, mẹ đừng đi, đừng đi cùng người đó.”
Nhóc tuy rằng không có hiểu chuyện như anh của nhóc, nhưng cũng có thể nghe được thanh niên trí thức họ Tiềm muốn mẹ của bọn nhóc bỏ rơi bọn nhóc để đi cùng hắn ta.
Khương Lâm xoa xoa đầu của hai đứa trẻ, cất giọng dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà, đi nơi nào chứ? Thanh niên trí thức họ Tiềm kia muốn mượn tiền của mẹ để hối lộ, mẹ không cho hắn mượn.”
Dù sao thì trẻ nhỏ cũng rất dễ lừa gạt, chỉ cần nghe cô nói không bỏ rơi bọn nó thì tốt rồi, chẳng cần biết lý do gì cả.
Trình Đại Bảo nhấp cái miệng nhỏ không nói gì, trong lòng lại khiếp sợ đến nói không ra lời.
Khương Lâm trở về đem túi vải đeo trên lưng, dắt Trình Tiểu Bảo, nói với Trình Đại Bảo: “Chúng ta tranh thủ thời gian về nhà thôi.”
Từ huyện thành đến công xã Hồng Kỳ khoảng 15 - 20 km. Nhưng mà thôn Thủy Hòe của bọn họ cách công xã rất gần, đi nhờ xe cũng thuận tiện hơn so với những thôn khác.
Vận khí của bọn họ không tồi, vừa lúc có xe vận tải hạng nhẹ từ trong huyện đến công xã chở phân hóa học.
Tài xế Tiểu Đoạn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, mặt mày chất phát, nghe nói Khương Lâm muốn đi nhờ xe đến thôn Thủy Hòe, anh ta không nói hai lời liền đáp ứng.
Anh ta hỗ trợ bế hai đứa trẻ lên đặt ở trong thùng xe, còn cẩn thận dặn dò: “Đường đi sẽ rất xóc nảy, cố chịu đựng một chút.”
Trước khi lên xe, Khương Lâm đưa cho anh ta hai hào: “Tôi gửi anh ít đồng, anh nhận lấy mua bao thuốc lá.”
Tài xế Đoạn ui chao một tiếng: “Thanh niên trí thức Khương thật lịch sự, không cần không cần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT