Khương Lâm xoa bóp mũi Trình Tiểu Bảo: “Chắc khoảng một vạn khối, người ta mua không nổi.”
Đương nhiên một vạn khối là nhiều hay ít cậu không biết, dù sao chính là rất quý. Trình Tiểu Bảo chỉ chỉ anh trai mình rồi hỏi: “Anh Đại Bảo thì sao hả mẹ?”
Khương Lâm hừ nhẹ, nhìn Trình Đại Bảo liếc mắt một cái: “Anh con hung dữ như vậy, không ai dám mua, có khi nó lại đem người ta ra đánh mất.”
Khương Lâm vừa nói như vậy, Trình Tiểu Bảo chỉ cho rằng cô nói giỡn. Người lớn ở nông thôn vẫn hay trêu trẻ con, nói sẽ đem ngươi đưa cho nhà khác, hoặc là nói nó chỉ là con nhặt được ở ngoài đường, tóm lại bọn nó đều không cho chuyện này là thật.
Trình Đại Bảo thấy Khương Lâm như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu cô thật sự định bán bọn họ, thì sẽ không nói như vậy đâu.
Thật ra Khương Lâm cũng nghĩ sẽ lặng lẽ rời đi, chỉ là hộ khẩu của mình vẫn còn ở thôn Thủy Hòe , không có thư giới thiệu lâu dài, cũng không có đủ tiền và tem phiếu, cho nên cô muốn đi một bước cũng khó.
Không thể thoát ly sinh hoạt của thân phận này, cũng không thể mặc kệ hai đứa trẻ, vẫn là về nhà trước rồi nói sau.
Nhà bọn họ là thôn Thủy Hòe bên cạnh công xã Hồng Kỳ, người mua là cửa hàng xe ngựa —— Thượng Đường huyện ngoại ô, cách phía dưới công xã một cái thôn. Lúc này đã qua buổi chiều một chút, bọn họ chạy nhanh vào trong huyện, muốn kịp bắt chuyến xe để trở về.
Điều kiện kinh tế địa phương so trước kia tốt lên không ít, rất nhiều công xã đều có máy kéo, trong huyện cũng có xe tải lui tới, nhóm xã viên ra cửa làm việc cũng có thể xin đi nhờ xe.
Khương Lâm nhìn vóc dáng của Trình Tiểu Bảo lùn hơn anh trai một đoạn, liền đem cậu nhóc bế lên.
Điều này không chỉ làm Trình Đại Bảo ngây người, ngay cả nhóc con Trình Tiểu Bảo cũng ngơ ngác nhìn cô.
Mẹ vậy mà ôm nó!
Thật vui vẻ a!!!
Nó vừa kích động một chút liền được nước làm tới, vươn cánh tay ôm lấy cổ Khương Lâm, còn cọ cọ vài cái ở cổ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT