“Việc này là quá mức cho phép, chỉ huy ạ! Chúng ta sẽ xử lý những đối tượng mà ta không thể kiểm soát”
“Các người đã bao giờ trong chiến tranh chưa? Trong một trận đấu súng? Và cảm thấy là sẽ kiểm soát được tình hình?”
“Anh đã nói rằng Asgard tuyên chiến trên hành tinh của chúng ta?”
“Not Asgard, is Loki!”
“Hắn ta đâu thể hành động một mình. Thế còn tên còn lại? Anh trai hắn ấy!”
“Theo hiểu biết của chúng ta, Thor không phải là kẻ địch. Nhưng hắn cũng ở
rất ra, chúng ta không thể nhờ hắn trợ giúp. Điều đó cũng tùy thuộc vào
chúng ta”
“Đó là lý do anh nên tập trung vào giai đoạn 2, nó đã được thiết kể để...”
“Gia đoạn 2 chưa hoàn thiện, còn kẻ địch thì sắp đổ bộ rồi...Chúng ta cần một lực lượng phản kháng lại”
“Dự án The Avengers đã bị loại bỏ”
“Chuyện này không phải là về The Avengers!”
“Chúng tôi đã xem danh sách...”, “Chúng ta đang điều hành một mạng lưới an
ninh khủng bố nhất trên thế giới và anh lại định đặt số phận loài người
vào tay một lũ quái dị ư?”
“Tôi chả đặt cái gì vào đâu cả. Chúng
ta cần một lực lượng phản kháng. Những con người đó có thể khác biệt,
bất bình thường. Nhưng tôi tin với một động lực đúng đắn, họ là những gì chúng ta cần”
“Anh nghĩ thế ư?”
“Chiến tranh không thể dựa vào lý trí đâu, chỉ huy ạ!”
“No, chiến tranh dựa vào những người lính!”
Nhìn xem những màn hình liên lạc được tắt đi, Nick Fury quay người lại, thấp giọng phàn nàn: “Những tên ngu xuẩn!”
Bây giờ, đã 12 giờ trôi qua kể từ khi khối Tesseract bị đoạt đi....
...................
8h sáng.
Trên một vùng biển thuộc Thái Bình Dương, một chiếc hàng không mẫu hạm cực
lớn, giống như một tên khổng lồ đang chậm rãi trôi trên mặ biển.
Vào lúc này, xa xa phía chân trời, xuất hiện một chấm nhỏ màu đen đang dần dần áp sát tới tàu sân bay.
Đó chính là một chiếc chiến cơ Quinjet của S.H.I.E.L.D. Kèm theo một tiếng động cơ ầm ầm vang lên, dưới sự dẫn dắt của những nhân viên dưới sàn
tàu, đáp xuống sân bay trên mặt thuyền.
Cánh cửa ở phần đuôi
chiến cơ mở ra, hai người từ trên đó bước xuống, một người là Phil
Coulson, một người là Captain America Steve Rogers.
Nhìn thấy Natasha đang tiến lại gần đây, Coulson lên tiếng giới thiệu: “Đặc vụ Romanoff, đây là Captain Rogers”
“Chúng tôi đã gặp nhau mấy tiếng trước rồi” Nói rồi, Natasha quay sang nhìn Steve, “Hi, Captain!”
Ngay lập tức, Steve cũng mỉm cười thân thiện, chào lại: “Hi...ờ...”
“Anh có thể giống như Alex, gọi tôi là Natasha!”
“Ok, Natasha, cô cũng có thể gọi tôi là Steve” Chào hỏi xong, Steve quay
người nhìn xung quanh, tựa hồ tìm kiếm bóng dáng ai đó, “Alex đâu, tôi
tưởng anh ấy đi cùng với cô?”
Nghe Steve hỏi vậy, Nat nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười giải thích: “No, anh ấy còn cần đi đón một người nữa, để tôi đến đây trước”
Sau đó, cô liền quay sang nói với Couslon: “Họ cần anh ở trên đó đấy. Họ đang bắt đầu theo dõi dấu vết”
“Hẹn gặp cô trong đó” Thu được nhiệm vụ, Coulson đơn giản nói một câu, lập tức rời đi.
“Đã có những tin đồn gần đây, người ta tìm thấy anh trong tảng băng. Tôi
nghĩ rằng Coulosn suýt nữa đã ngất xỉu. Anh ta đã nhờ anh kí vào thẻ
thương mại của anh ấy chưa?”
Trên sàn tàu, sau khi Coulson rời đi, Nat va Steve đi dạo cùng với nhau. Thuận tiện, cô quay sang tâm sự với anh ta.
“Thẻ thương mại?”
“Loại thẻ ngày xưa, anh ta rất tự hào về nó”
Nương theo ánh mắt của Nat, Steve nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám,
đang lúng túng nhìn dòng người và khung cảnh xung quanh tàu sân bay.
“Dr.Banner” Nhìn một cái, Steve liền nhận ra đối phương là ai, trên hồ sơ anh đã
xem trước khi đến đây, đã giải thích rõ ràng về tất cả mọi người trong
team mà anh sắp gia nhập.
Vừa nói, Steve đưa một tay ra bắt lấy tay của Bannner, nhân được lời chào lại: “À, yeah, hi. Họ bảo tôi là anh sẽ tới”
“Nghe nói anh có thể nhìn thấy khối lập phương?”
Vừa nói chuyện, hai người vừa liếc nhìn toàn bộ trên dưới của đối phương, hiếu kỳ đánh giá lấy trong đầu.
“Đó là lời đồn duy nhất về tôi ư?” Banner thử dò xét hỏi lại.
“Lời đồn duy nhất tôi quan tâm!”
“....” Banner gật đầu, không khí lúng túng giữa hai người cũng được xua tan đi đôi chút, “Chắc hẳn mấy thứ này khá xa lại với anh nhỉ?”
Biển
rộng mênh mông, một chiếc tàu sân bay vô cùng to lớn, liên tục đón nhân
phi cơ cất cánh và hạ cánh, đồng thời những chiếc phi cơ đó đều là những hàng tiền tiến nhất trên thế giới, những điều đó để cho Dr.Banner nghĩ
rằng chuyện này sẽ khá xa lạ với Captain Rogers.
“Well, thực ra mấy thứ này mới gọi là thân quen với tôi” Steve thoải mái trả lời.
Lời nói của Steve cũng không phải là không chính xác. Thời chiến tranh xưa
kia, hàng không mẫu hạm đã ra đời. Steve thậm chí còn có một lần được đi thăm quan một con tàu sân bay mới được sản xuất cho ra lò. Vi vậy,
tương đối mà nói, những thứ này không qua xa lạ với anh ta.
Tuy nhiên, như Alex từng nói, thế giới thay đổi rất nhiều, và Steve đã sai lầm....
Một mực đi theo phía sau hai người, Natasha đột nhiên cắt đứt cuộc trò
chuyện thân thiện của cả hai: “Gentleman, các anh có thể sẽ muốn vào
trong kia một lát! Sẽ hơi khó thở một chút”
Theo sau lời nói của
cô, là âm thanh boong tàu đang được đóng lại, tiếng động cơ cũng được
bật lên, xung quanh mọi người cũng nhanh chóng đi vào bên trong
“Đây là tàu ngầm ư?” Steve nhíu mày hiếu kỳ hỏi. Bên cạnh anh ta, Banner
không nói một lời, nhưng có lẽ trong đầu hắn cũng có câu hỏi đồng dạng
như vậy.
“Chắc thế? Người ta muốn nhấn chìm tôi trong một chiếc hộp kim loại ư?”
Vừa nói, hai người vừa từ từ đi đến bên cạnh thành tàu. Nhưng để hai người
họ kinh ngạc là, không phải con tàu sẽ chìm xuống, mà những động cơ cánh quạt và phản lực khổng lồ, đang dần dần nâng thân tàu lên. Chiếc tàu,
sẽ bay lên không trung.
“Oh no, nó còn hơn thế nữa” Nhìn xem con
tàu đang chậm rãi bay lên không trung, những cánh quạt làm cho tóc tai
và quần áo bay phấp phới, Banner cảm thán một câu.
.................
Bên trong phòng điều khiển, sau khi được Natasha dẫn vào, Steve và Rogers
cuối cùng cũng nhìn thấy Nick Fury, giám đốc của S.H.I.E.L.D đang đứng ở đó, ra lệnh điều hành những nhân viên của ông ta tiếp tục ổn định lại
con tàu này.
Với Dr.Banner, nơi đây có lẽ vẫn tương đối bình
thường và quen thuộc. Nhưng đối với một người từ cận đại ngủ tới hiện
đại như Captain Rogers àm nói, nơi này thực sự....quá sức tưởng tượng.
“Hi, Captain, Dr.Banner, hoan nghênh đi tới Aircraft Carrier của
S.H.I.E.L.D” Nhìn thấy Steve, Nick Fury xoay người lại chào đón, thuận
tiện giới thiệu một câu.
Sau khi tàu sân bay ổn định lại ở trên
độ cao mấy nghìn mét cách mực nước biển, toàn bộ con tàu bước vào trạng
thái tàng hình, hòa cùng bầu trời làm một thể, biến mất không thấy bóng
dáng.
Steve tiếp tục liếc nhìn chiêm ngưỡng xung quanh, không có
đáp lại lời chào của Nick Fury, mà rút ra từ trong ví tiền một tờ 10 đô, đưa cho ông ta, kèm theo lời nói: “Alex nhờ tôi đưa cho ông giữ hộ!”
Thấy vậy, Nick Fury cũng không nói gì thêm, chỉ nhếch miệng, nhận lấy tờ
tiền đút vào túi, sau đó tiến tới trước mặt Banner vẫn đang đứng một chỗ
“Dr, cảm ơn đã có mặt!” Chào hỏi một câu, Nick Fury đưa một tay ra.
Hơi thoáng nhìn đối phương một chút, sau đó lại nhìn xuống tay ông ta,
Bruce Banner do dự một lúc, mới quyết định đưa tay ra lễ phép tiếp nhận.
“Thanks, vì lời mời lịch sự!....So ah...tôi sẽ ở đây trong bao lâu?”
“Ngay khi chúng ta có khối Tesseract!” Nick Fury trả lời quyết đoán, “Lúc đó, anh có thể đi”
Banner hơi nhẹ gật đầu, cùng Fury đi tới phía trước một dàn máy tính, “Tiến độ tới đâu rồi?”
Thay thế Nick Fury trả lời, là Coulson. Lúc này hắn ta đang bận rồi điều
khiển các nhân viên, tiếp tục tìm kiếm vị trí khối lập phương
“Chúng tôi đang quét tất cả máy quay có thể thâm nhập được trên toàn cầu”
Nhìn thấy mấy người kia bắt đầu bước vào nhiệm vụ tìm kiếm, Steve cũng không rảnh mà chiêm ngưỡng nơi này nữa, tiến lại tham dự vào, nghe Coulson
trình bày.
“Điện thoại, laptop. Miễn là có kết nối với vệ tinh, sẽ đều là tai mắt cho chúng tôi”
“Điều đó vẫn chưa đủ để tìm thấy bọn chúng cho tới giờ” Một bên, Natasha vừa
nhìn vào màn hình tìm kiếm thông tin của Clint, liền quay lại nói thêm
một câu.
Nghe vậy, Nick Fury quay sang nhìn cô, thắc mắc: “Alex
đâu, khả năng của anh ấy có chút đặc biệt, hi vọng tìm thấy khối lập
phương sẽ cao hơn?”
“Anh ấy cần đi đón một người, tạm thời chưa
tới được. Alex có nói, chỉ cần Dr. Banner là đủ rồi” Natasha trả lời,
không quên thuật lại lời khen ngợi của Alex.
“Thay tôi gửi lời
cảm ơn đến anh ấy” Banner cười nói với Nat một câu, sau đó lập tức quay
sang nhìn Nick Fury, “Chúng ta phải thu hẹp phạm vi. Bao nhiêu máy quang phổ của các ông có thể liên kết được?”
Nhìn lấy Banner, Nick hỏi:“Cần tất cả bao nhiêu?”
“Gọi tới tất cả các phòng thí nghiệm, bảo họ đặt máy quang phổ lên mái nhà
và đo các tia gamma thu được” Vừa nói, Banner vừa cởi ra áo khoác, sẵn
sàng tư thế bắt đầu công việc, “Tôi sẽ làm một thuật toán theo dõi dựa
trên những tín hiệu thu được. Ít nhát chúng ta cũng có thể loại trừ được một số nơi....Ông có chỗ nào mà tôi có thể làm việc không?”
Nghe vậy, Nick Fury khẽ gật đầu, cao giọng gọi lại Natasha đang ở gần đó:
“Đặc vụ Romanoff, làm ơn dẫn Dr. Banner đến phòng thí nghiệm của anh ấy”
“Anh sẽ thích nó đấy tiến sĩ ạ, chúng tôi có đủ thứ đồ chơi!” Vừa nói, Nat vừa dẫn theo Banner rời đi.
Không bao lâu sau đó, dưới sự chỉ đạo của bộ não thiên tài của Dr.Banner,
S.H.I.E.L.D cuối cùng cũng định vị được vị trí của khối Tesseract.
“Có thông tin rồi, khớp tới 67 %...Wait, trùng khớp, 79%!”
“Địa điểm?”
“Stuttgart, Đức. Số 28, tòa nhà Canning Strasse! Hắn ta dường như không lẩn trốn!”
NHận được vị trí cụ thể của Loki, Fury lập tức hạ lệnh, nói một câu với Steve vẫn đang đứng đó từ nãy tới giờ.
“Captain...đến lượt anh rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT