Editor: Yuri Ilukh

Vũ Quân chỉ ở lại Khôn Hoà Tông một ngày, ngày hôm sau đã mang Nhất Diệp rời đi, đến tộc địa của Lôi Viêm Thần Điểu ở Phong Sào tìm Bảo Bảo.

Trước khi đi Cửu Liên chân quân có đưa cho Nhất DIệp hai viên ngọc giản truyền tin.

"Hai viên ngọc giản truyền tin này là của cha và mẹ" Cửu Liên chân quân nói, "500 năm trước cha và mẹ đã cùng nhau đi du lịch khắp nơi tìm kiếm cơ hội đột phá. Lúc em và Bảo Bảo phi thăng anh có liên hệ với bọn họ nhưng họ không đáp lại, chắc lại đang ở bí cảnh nào đó chưa ra ngoài rồi".

Đã hơn hai ngàn năm Nhất Diệp chưa được gặp cha mẹ rồi nên ấn tượng của họ trong lòng cô đã phai nhạt đi rất nhiều, thứ cô còn nhớ rõ duy nhất chắc là đặc tính tu luyện cuồng ma của họ. Hình như nhà họ Hoa, ngoại trừ cô thì ai cũng tu luyện cuồng ma.


"Vậy là cha mẹ bây giờ còn chưa biết chuyện em phi thăng sao?" Nhất Diệp nhớ tới một chuyện liền hỏi, "Anh, lúc trước khi gặp cha và mẹ anh có nói với bọn họ chuyện tuổi thọ em chỉ còn 20 năm không?"

"Không nói".

Nhất Diệp còn đang định khen ngợi thì nghe Cửu Liên nói tiếp, "Lúc anh gặp bọn họ vào khoảng 500 năm trước, anh đã trực tiếp nói với cha mẹ là em đã đi luân hồi".

"..." Nhất Diệp cạn lời, rồi lại có chút tò mò, "Vậy bọn họ có phản ứng thế nào?"

"Mẹ thì đánh anh một trận, còn cha thì một nhát kiếm chém chết Thường Tùng" Cửu Liên nhắc tới chuyện này thì còn có chút tiếc nuối, lúc đó nghe Thường Tùng bị cha chém chết trong một nhát kiếm thì Cửu Liên không màng vết thương chạy tới nói nhau với cha anh một trận, hỏi ông ấy tại sao lại gϊếŧ chết đối thủ của anh.


"Có ý kiến gì? Đánh thắng cha đi rồi lại nói" Hồng Nhạn chân nhân khinh bỉ con trai của mình.

"..." Nhất Diệp đúng là hết chỗ nói.

"Sau khi bọn em đi rồi thì anh sẽ bế quan tu luyện" Cửu Liên chân quân nói, "Nếu gặp phải nguy hiểm, người nào đó cũng không đáng tin cậy" 

Cửu Liên liếc mắt nhìn Vũ Quân một cái, Vũ Quân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

"Em phải dùng ngọc giản liên hệ với cha mẹ" Cửu Liên nói tiếp, "Em may mắn như vậy thì chắc là có thể liên hệ được".

"..." Chuyện này vẫn phải xét đến may mắn sao?

"Được rồi, đi đi" Cửu Liên nói xong thì cũng không đợi Nhất Diệp tạm biệt, anh trực tiếp xoay người đi vào động phủ, sau đó một phiến đá rơi xuống, ngăn cách không gian bên ngoài.

"Đi thôi" Vũ Quân nén cười, tức nghẹn lôi Nhất Diệp đi.

___

Một tháng sau, tại cửa ra vào của bí cảnh Phong Sào.


Một luồng sáng hiện lên tạo nên một vòng gợn sóng trên kết giới của Phong Sào, ngay đó đó một thân ảnh màu đen cao lớn tiến từ trung tâm vào trong.

"Diêm trưởng lão" yêu tộc canh cửa nhìn thấy Diêm Thần thì chắp tay hành lễ.

Diêm Thần hơi gật đầu, ôm Bảo Bảo đi vào trong.

Khi Bảo Bảo bị Diêm Thần mang đi thì có nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ trắng xuất hiện cứu mẹ mình, gần như không cần xác nhận thì Bảo Bảo đã có thể kết luận người đó chính là người cha chưa từng gặp mặt của cậu. Cho nên dọc đường đi Bảo Bảo không hề ngừng nói với Diêm Thần, muốn ông ấy đưa cậu trở về, cha cậu đã tới tìm cậu và mẹ rồi, cậu không cần quay về cái nơi gọi là thánh địa của yêu tộc kia.

Diêm Thần vất vả đem tiểu vương tử về, làm sao chịu thả, ông sợ tiểu vương tử quấy rối trên đường đi nên đã dứt khoát phong ấn linh lực của Bảo Bảo, đến khi tới được Phong Sào mới giải trừ cấm chế.
"Bá bá thả con ra, con phải đi về, con phải về tìm cha, mẹ còn cả cậu nữa" Bảo Bảo khôi phục linh lực thì lại bắt đầu liều mạng giãy giụa.

"Tiểu vương tử đừng nháo, nơi này cũng là nhà con" Diêm Thần tốt tính nói.

"Đây không phải nhà con, con chưa từng tới nơi này, còn muốn mẹ, muốn cậu, muốn cha" Bảo Bảo vô cùng tức giận, hơn nữa từ sau khi tới Phong Sào, cậu cảm thấy yêu lực trong cơ thể không còn chịu sự khống chế của mình nữa nên dứt khoát không kiêng nể gì nữa, thúc giục bản thân bạo động yêu lực, triệu hồi mây sét đầy trời, đánh lung tung xuống dưới.

Diêm Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy mây sét lấp lánh đầy trời ẩn giấu uy áp, vậy mà lại là thiên lôi cấp chín tinh khiết, vì vậy ông vừa cảm thán tư chất tiểu vương tử nhà mình khác hẳn người thường, vừa cảm thấy may mắn khi tu vi của tiểu vương tử còn thấp, nếu không thì lát nữa sét đánh xuống chắc là chết không ít yêu.
"Ầm ầm ầm!"

Ba tiếng sấm vang lên liên tiếp, các yêu tộc ở gần cửa ra vào Phong Sào đều vừa bàn tán sôi nổi vừa mắng.

"Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc muốn làm gì vậy, có thể tuỳ tiện thả sét lung tung vậy sao"

"Khiếu nại, khiếu nại, tôi muốn đi tìm tộc trưởng của chúng ta khiếu nại".

"Sét này thật doạ người, vừa mới không cẩn thận bị đánh trúng một chút đã làm thần hồn tôi run rẩy hết cả lên".

"Chạy mau, mây sét càng ngày càng khủng bố..."

....

Tộc trưởng nhất tộc của tộc gấu dẫn hai vị tu sĩ trung niên tiên phong đạo cốt đứng bên ngoài mây sét, nhìn sấm sét đầy trời nhíu mày, "Sao lại thả sét loạn như vậy chứ, lát nữa tôi phải tìm Diêm Thần nói chuyện một chút mới được".

"Chồng ơi, hình như đây là thiên lôi cấp chín" Nữ tu quan sát một chút rồi lên tiếng.
"Không sai. Hùng đạo hữu, nghe nói chỉ có vương tộc của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc mới có thể triệu hoán thiên lôi cấp chín. Mà thiên lôi cấp chín lại có thể vượt cảnh giới tiêu diệt nguyên thần của tu sĩ" Nam tu đứng bên cạnh hỏi Hùng Xung.

"Đó là thiên lôi cấp chín?" Hùng Xung đã từng nghe nói tới thiên lôi cấp chín, nhưng ông ngây người hơn vạn năm ở Phong Sào mà vẫn chưa từng thấy sấm sét do vương tộc của Lôi Viêm Thần Điểu đánh ra.

"Chắc là vậy, tiểu đệ may mắn từng bị đánh qua một lần nên nhận ra" Nam tu khiêm tốn nói.

"Quả nhiên Hồng Nhạn chân nhân có tu vi hơn người, vậy mà có thể an toàn rút lui khỏi thiên lôi cấp chín" Hùng Xung tán thưởng.

"May mắn, may mắn thôi, lần đó uy lực của thiên lôi không đủ, chứ không thì cũng không gặp được Hùng đạo hữu" Hồng nhạn chân nhân nói.
"Vậy thì chẳng phải tôi tiêu đời sao? Ha ha ha" Hùng Xung cười ha ha nói.

Ba người nói chuyện một lúc, sấm sét đánh xuống một lúc rồi tan đi, Hùng Xung thấy Diêm Thần ôm một đứa trẻ bay từ xa tới thì tức giận gọi, "Diêm Thần, thì ra là ông, không có chuyện gì tự nhiên gọi sét làm gì hả".

"Xin lỗi, sau này tôi sẽ giải thích, bây giờ có việc xin đi trước một bước" Ánh mắt Diêm Thần nhìn thoáng qua hai tu sĩ con người bên cạnh, hiển nhiên là bị kinh ngạc khi thấy tu sĩ con người tại Phong Sào, nhưng mà nhìn thấy Hùng Xung bên cạnh thì cũng không nói gì thêm. Hùng Xung cũng là người biết nặng nhẹ nên ông cũng bỏ qua.

"Ông ôm đứa trẻ từ nơi nào tới vậy" Hùng Xung nhìn đứa trẻ đang không ngừng giãy giụa trong lồng ngực Diêm Thần thì kỳ quái hỏi.

"Sau này sẽ giải thích với ông sau" Nói xong thì cũng không ở lại mà lại bay nhanh vào trong.
Chờ ông ấy đi được một lúc thì Hồng Nhạn chân nhân mới hỏi vợ mình, "Vợ ơi, đứa trẻ kia hình như có chút quen mắt".

Vợ Bạch Thiển Mộng của Hồng Nhạn chân nhân hơi hơi nhíu mày nói, "Có chút tương tự Cửu Liên khi còn nhỏ".

Vợ chồng hai người liếc nhìn nhau, lại lần nữa nhìn về phía Bảo Bảo.

"Bá bá thả con ra, bá bá là người xấu, con phải về tìm cha, tìm mẹ" Nắm tay nhỏ của Bảo Bảo không ngừng đấm vào Diêm Thần, "Bá bá thả con ra, thả con ra, con muốn cha, con muốn mẹ"

Hồng Nhạn chân nhân nghĩ nghĩ, hoá thành một hư ảnh chặn đường đi của Diêm Thần.

Diêm Thần bỗng dừng bước chân, đôi mắt sắc lạnh nhìn về tu sĩ tự nhiên cản đường mình, lạnh giọng hỏi, "Các hạ, có ý gì?"

"Hồng Nhạn chân nhân" Hùng Xung bị biến cố đến đột ngột làm cho hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
Bạch Thiển Mộng đã đến bên người chồng mình trước Hùng Xung một bước, Diêm Thần chính là cao thủ Đại Thừa hậu kỳ cấp 10, hai vợ chồng họ khó khăn lắm mới đột phá Đại Thừa cấp 5 mà thôi, nếu mà đánh nhau thì hai người cùng nhau lên mới đối phó được.

"Bình tĩnh, bình tĩnh" Hùng Xung chạy tới hoà hoãn không khí giương cung bạt kiếm này, "Diêm Thần, ông đừng kích động, để tôi hỏi trước xem tại sao lại thế này".

Hung Xung lại nhìn về ân nhân cứu mạng mình Hồng Nhạn chân nhân, nôn nóng hỏi, "Hồng nhạn chân nhân, sao bỗng nhiên ngài lại như vậy?"

"Tôi muốn hỏi một vấn đề" Hồng Nhạn chân nhân nhìn về phía Bảo Bảo trong ngực Diêm Thần.

Diêm Thần hơi nhíu mày, đôi tay ôm Bảo Bảo càng siết chặt hơn.

"Vấn đề gì?" Diêm Thần hỏi.

"Không phải hỏi ông mà là hỏi đứa nhỏ này" Hồng Nhạn chân nhân chỉ tay về phía Bảo Bảo đang há mồm cắn Diêm Thần.
Sắc mặt Diêm Thần lập tức lạnh đi, trên bầu trời chậm rãi tụ tập mây sét.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào" Hùng Xung thấy Diêm Thần gọi mây sét tới thì lập tức ngăn cản, "Diêm Thần, vị Hồng Nhạn chân nhân này là ân nhân cứu mạng tôi, là một vị nhân tu quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không có ác ý gì. Không phải chỉ một vấn đề thôi sao, ông nể mặt tôi để ông ấy hỏi một chút đi"

"Không được" Diêm Thần trực tiếp từ chối.

Trong khoảng thời gian này Bảo Bảo đang ghét Diêm Thần gần chết, lúc này Diêm Thần không cho cậu làm cái gì cậu càng muốn làm cái đó, vì vậy cậu bé xoay cổ lại hướng tới trước mặt Hồng Nhạn chân nhân nói, "Ông muốn hỏi Bảo Bảo chuyện gì, ông cứ hỏi đi".

Diêm Thần nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản nữa.
Hồng Nhạn chân nhân thấy Bảo Bảo quay đầu lại thì thấy đứa nhỏ này càng nhìn càng giống Cửu Liên, chỉ có tính cách có chút không giống nhau, hơn nữa sự cảm ứng nhàn nhạt lúc nãy làm Hồng Nhạn chân nhân và vợ mình cùng liếc sau, sau đó nhìn về phía Bảo Bảo hỏi, "Con có quen Hoa Cửu Liên của Khôn Hoà Tông không?"

Diêm Thần nghe nhắc tới Hoa Cửu Liên thì thần sắc lập tức biến đổi, nhìn về phía Hồng Nhạn chân nhân với vẻ mặt nghi hoặc.

Bảo Bảo nghe thấy tên người cậu mà mình thích nhất thì hai mắt toả sáng, kích động nói, "Mọi người quen cậu con sao?"

"Cậu?" Hai vợ chồng lại lần nữa nhìn nhau.

Bạch Thiển Mộng hỏi Bảo Bảo, "Mẹ con là ai?"

"Mẹ con tên là Hoa Nhất Diệp" Bảo Bảo lớn tiếng trả lời.

Xác nhận thân phận xong thì sắc mặt Bạch Thiển Mộng và Hồng Nhạn chân nhân lập tức biến đổi, không nói tiếng nào phóng một cái ma khí về phía Diêm Thần. Cũng may Diêm Thần đã có chuẩn bị, ba người lập tức đánh nhau tại chỗ. Trong lúc nhất thời, cửa vào vừa mới bị tia sét đánh qua lại bị linh lực của ba tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đánh cho nát nhừ.
"Làm gì vậy" Sắc mặt Hùng Xung biến đổi, vì hai vợ chồng Hồng Nhạn chân nhân cứu ông nên ông mới mạo hiểm mang hai người tới Phong Sào. Khi vào đây Hồng Nhạn chân nhân và Bạch Thiển Mộng đã dùng thần hồn lập lời thề sẽ không vô cớ tổn thương yêu tộc trong Phong Sào, cũng không tiết lộ vị trí của Phong Sào. Không thể ngờ được trong thời gian này vẫn luôn bình an không việc gì thì tới phút chót lại bỗng xảy ra chuyện.

Hung Xung do dự một chút rồi chạy tới khoảng giữa ba người khuyên can, "Hồng Nhạn chân nhân, ông đã quên việc ông hứa với tôi rồi sao?"

"Hùng đạo hữu" Hồng Nhạn chân nhân chỉ vào Diêm Thần tức giận nói, "Tôi đồng ý sẽ không vô cớ tổn thương yêu tộc, nhưng... đứa trẻ này là cháu ngoại của tôi".

Hùng Xung trừng mắt nhìn Bảo Bảo. 

Diêm Thần cũng sửng sốt.
Hùng Xung đã cảm nhận được luồng yêu lực dồi dào trong cơ thể đứa bé, vì vậy lại quay về phía Hồng Nhạn chân nhân giải thích, "Hồng Nhạn chân nhân, đứa bé này thật sự là yêu tộc".

"Là hỗn hợp dòng máu yêu và người" Hồng Nhạn chân nhân sửa lời, lúc nãy ông ra tay vì đã cảm nhận được một sự liên hệ huyết mạch mỏng manh. "Hai người là cha mẹ của Hoa Nhất Diệp và Hoa Cửu Liên?" Diêm Thần kinh ngạc hỏi.

Bảo Bảo chớp mắt nhìn về phía ông bà hư hư thực thực ở đối diện, cậu móc một viên ngọc giản từ trong không gian ra rồi đưa yêu lực vào.

Chỉ thấy trong túi Càn Khôn của Hồng Nhạn chân nhân ở phía đối diện cũng tự động bay ra một viên ngọc giản tương tự.

"Ông ngoại? Bà ngoại?" Bảo Bảo thử gọi vào ngọc giản trong tay, ngọc giản đối diện cũng đồng thời truyền ra âm thanh của Bảo Bảo.
Chuyện này không cần xác định nữa, hai vợ chồng nhà họ Hoa đã mang hết toàn bộ pháp bảo bản mạng của mình ra.

"Chờ một chút!" Sắc mặt Diêm Thần biến đổi, vội vàng bảo dừng.

Hai vợ chồng họ Hoa mặc kệ, cướp cháu trai về đã rồi hẵng nói.

Diêm Thần xác định đối phương thật sự là ông bà ngoại của Bảo Bảo thì cũng không muốn ra tay, sau vài lần né tránh thì bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, để đối phương ôm lấy đứa trẻ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Nhạn chân nhân: Người nhà họ Hoa có hai đặc điểm chính: thích tu luyện và thích bao che khuyết điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play