Editor: Yuri Ilukh

Trời tờ mờ sáng, Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu lần lượt về đến nhà, nhìn thấy Nhất Diệp khoẻ mạnh thì vui mừng khôn xiết.

"Diệp Tử, chị có chỗ nào không khoẻ không?" Tiểu đằng yêu nhảy lên vai Nhất Diệp.

"Nhất Diệp, chị không sao chứ?" Bạch Vũ cũng đi tới trước người Nhất Diệp, ngẩng đầu lên hỏi.

"Chị không sao, bọn em đừng lo lắng" Nhất Diệp cười trấn an.

"Không...." Tiểu đằng yêu bỗng nhảy lên đầu Bạch Vũ quan sát Nhất Diệp rồi hết to, "Tuổi thọ của chị ngắn lại?"

"Hả?" Bạch Vũ nghe Tiểu đằng yêu nói cũng nhìn lên, quả nhiên thấy tuổi thọ của Nhất Diệp đã giảm từ 20 năm xuống 10 năm, lập tức đen mặt hỏi, "Sao lại chỉ còn 10 năm?"

"Bọn em đừng làm lớn chuyện như vậy, mười năm hay hai mươi năm cũng giống nhau thôi" Nhất Diệp thản nhiên nói.

"Khác nhiều lắm" Tiểu đằng yêu nghiêm túc phản bác.

"..." Bạch Vũ cắn môi không nói tiếng nào.

"Được rồi, hôm nay là mùng 1 Tết, mọi người đều bảo đầu năm phải vui vẻ thì cả năm mới vui vẻ được. Nếu đầu năm mà không vui thì cả năm sẽ đau buồn" Nhất Diệp nhìn hai người hỏi, "Bọn em muốn chị không vui đúng không?"

Tiểu Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu đồng thời lắc đầu.

"Nhất Diệp nhìn Tiểu đằng yêu đang đung đưa trên đầu Bạch Vũ thì phụt cười vì động tác đáng yêu của nó.

"Đúng rồi, người dân trong thành thế nào rồi?" Nhất Diệp hỏi.

"Ngày hôm qua, sau khi mọi người bị hấp thu thần thú tinh huyết thì đa phần họ đều bị suy yếu thể lực, nhưng sau khi một luồng sáng vàng từ trên trời đổ xuống thì cơ thể bọn họ đều đã tốt hơn rất nhiều" Bạch Vũ nói.

"Hẳn là Bạch Hổ đã dùng linh lực của mình để hồi phục sức sống cho người dân" Hôm qua Bạch Hổ đưa thần thú tinh huyết cho Vũ Quân thì anh cũng đoán được ông ấy sẽ dùng phương pháp khác để khôi phục sức sống cho người dân trong thành. Vũ Quân quay qua hỏi Tiểu đằng yêu, "Đã gϊếŧ hết đám ma tu chưa?"

"Đã gϊếŧ hết, một con cũng không chừa" Giọng nói Tiểu đằng yêu không tự chủ trở nên lạnh lùng khi nói câu này.

"Biết do ai phái tới không?" Bạch Vũ hỏi.

Tiểu đằng yêu vứt ra một tấm lệnh bài màu đen nói, "Em lục được cái này trên người bọn họ".

Vũ Quân cầm lệnh bài trong tay, nhìn chữ viết rất to trên đó nói, "Là Hắc Viêm Ma Tôn".

"Hắc Viêm Ma Tôn? Là ma tu duy nhất ở Hoá thần hậu kỳ?" Nhất Diệp hỏi.

"Không sai" Vũ Quân gật đầu.

"Không phải mọi người đều đồn rằng ông ta đã phi thăng rồi sao?" Nhất Diệp nghi hoặc nói.

"Xem ra lời đồn không đúng sự thật" Vũ Quân cất lệnh bài rồi nói.

"Cho nên.... Hắc Viêm Ma Tôn lần trước phi thăng thất bại nên bây giờ mới muốn lợi dụng thần thú tinh huyết trong người của dân chúng Phàn Thành để lần nữa phi thăng sao?" Nhất Diệp đoán.

"Hẳn là như vậy" Vũ Quân gật đầu, nếu không phải hết cách thì Hắc Viêm Ma Tôn cũng không dám chọc đến thủ giới sử đâu.

"Không phải Hoá Thần hậu kỳ đa phần đều không ra ngoài, bình thường rất khó gặp sao? Sao mới nửa năm mà em đã gặp hai người rồi?" Nhất Diệp buồn khổ nói, "Hai lần em đều chặn đường phi thăng của người ta, chắc chắn bọn họ hận em muốn chết".

"Rõ ràng là họ tới hại chúng ta, làm gì có chuyện chúng ta chặn đường phi thăng của họ, có bản lĩnh thì tự mình phi thăng đi, đi đường ngang ngõ tắt làm gì" Nghe Nhất Diệp nói thế thì Bạch Vũ liền nhớ tới chuyện mình suýt thì bị người ta bắt đi luyện thuốc, cả mặt nhỏ đỏ lên.

"Ý chị là họ sẽ hận chúng ta, chứ không nói họ làm đúng" Nhất Diệp giải thích, "Giới tu tiên là cá lớn nuốt cá bé, lòng tốt chẳng có tí giá trị nào trước sức mạnh cả, nên em phải nỗ lực tu luyện. Tu vi cao mà còn có lòng tốt thì người gặp người thích".

"Em không cần người ta thích" Bạch Vũ đỏ mặt chạy đi.

Tiểu đằng yêu phất phất tay với Nhất Diệp, chạy đi theo Bạch Vũ.

"Trẻ con!!" Nhất Diệp cười mắng.

"Lòng tốt mà vợ vừa nói là đạo tâm sao?" Vũ Quân nghe Nhất Diệp nói với Bạch Vũ thì cảm thấy những lời này rất có ý nghĩa, "Đạo tâm?" Nhất Diệp ngẩn người nói, "Không phải đâu".

"Vậy lúc nãy?" Vũ Quân ngạc nhiên.

"Haha, đó là em lừa Bạch Vũ tu luyện cho tốt" Nhất Diệp trưng ra vẻ mặt đã thực hiện được quỷ kế, gian trá cười.

Vũ Quân ngạc nhiên sau đó lại thoải mái cười. Lúc này mặt trời từ từ ló dạng ở phía Đông, sánh sáng màu vàng bao phủ khắp nhân gian, phảng phất như dự báo tương lai tươi sáng của Phàn Thành sau tai hoạ.

Nhất Diệp nhìn Vũ Quân đang chìm trong ánh mặt trời, cô cảm thấy chồng mình lại đẹp hơn so với năm ngoái.

Mặt trời lên, người dân Phàn Thành không hề hay biết mình vừa mới đi dạo quỷ môn quan một vòng, ai nấy vẫn làm mọi việc như bình thường, đường phố yên lặng lại dần trở nên nhộn nhịp.

Ngày hôm nay Vũ Quân không đi xã đàn chơi cờ, anh ở nhà dẫn Nhất Diệp đi dạo trong thành.

Nhất Diệp nhìn những gương mặt quen thuộc, vui mừng nói, "May mà mọi người đều không sao".

"Thầy Vũ, lại dẫn vợ đi mua đồ ăn à?" Bác gái bán đồ nhiệt tình chào hỏi.

"Đúng vậy" Nhìn gương mặt tươi cười của bác bán rau thì người trước nay tâm luôn thanh tịnh như Vũ Quân cũng sinh ra vài phần thương cảm.

Sinh mạng con người thật ngắn ngủi, chính anh trước giờ chưa bao giờ để ý đến người phàm, thì ra họ cũng rất đáng yêu.

Nhất Diệp vẫn mua một ít rau ở chỗ bác gái như bình thường, rồi lại đi chỗ khác mua một ít nữa. Vũ Quân phụ trách trả tiền và xách đồ, Nhất Diệp phụ trách chọn đồ. Sau khi mua hết đồ đạc thì hai người mới trở về.

"Lúc nãy em thấy thân thể bọn họ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục" Nhất Diệp quan sát thân thể bác gái bán rau và những người khác, tuy nhìn qua rất có tinh thần nhưng hơi thở trong cơ thể không thông suốt.

"Dù gì thì cũng hao tổn gần nửa sinh mạng, có thể khôi phục như vậy là đã tốt lắm rồi, chắc là tu dưỡng nửa năm là sẽ bình thường thôi" Chuyện Nhất Diệp phát hiện đương nhiên Vũ Quân cũng nhận ra.

"Chồng ơi, lát nữa về nhà anh tạo một cái kết giới đi" Nhất Diệp bỗng nhiên nói.

"Được, nhưng mà vợ định làm gì?" Vũ Quân đồng ý đề nghị của Nhất Diệp rồi mới hỏi.

"Em định mở một lò luyện sinh cơ đan, sau đó đổ vào nguồn nước của Phàn Thành, như vậy thì tốc độ hồi phục của họ sẽ nhanh hơn" Nhất Diệp nói ra kế hoạch của mình.

"Vợ thật là lương thiện!" Vũ Quân khen.

"Úi dào, làm gì có" Nhất Diệp ngượng ngùng nói, "Người cứu họ rõ ràng là chồng, em chỉ giúp họ hồi phục nhanh hơn mà thôi, hơn nữa chồng cũng nói đó, nếu em không giúp thì nửa năm sau họ cũng khôi phục thôi. Chẳng qua là em rảnh rỗi sinh nông nổi, tiện tay làm thôi".

"Nếu như không có vợ thì anh làm gì xuất hiện ở đây", Vũ Quân nói, "Cho nên vẫn là vợ cứu bọn họ".

"Chồng ơi, em muốn thương lượng với anh một chuyện" Nhất Diệp bỗng nhiên nói.

"Vợ nói đi" Vũ Quân chăm chú lắng nghe.

"Sau này chúng ta có thể đừng khen nhau nữa không, em nổi hết cả da gà rồi nè" Nhất Diệp giơ cánh tay trắng nõn của mình ra chỉ cho Vũ Quân xem lông tơ đã dựng đứng của cô.

"Ha ha..." Vũ Quân không nhịn được cười, thuận thế nắm lấy bàn tay trắng nõn của Nhất Diệp, tâm tình vui vẻ đi nhanh về nhà.

Sau khi ăn cơm trưa xong, dưới kết giới của Vũ Quân, Nhất Diệp lấy lò luyện đan bị bỏ không mấy trăm năm của mình ra. Vũ Quân nhìn lò luyện đan cửu chuyển càn khôn đang toả ra ánh sáng vậy mà chỉ có  thể luyện ra thuốc cấp ba trước mặt Nhất Diệp thì cũng không có gì bất ngờ. Vợ anh có một người anh trai sợ em gái bị lạnh mà dọn hết toàn bộ nham thạch Thiên Cương của hoa viêm bí cảnh về cơ mà. Nếu nhị sư huynh mà thấy được thì chắc đau lòng chết.

"May mà trước đây em mua rất nhiều thảo dược" Nhất Diệp lấy ra đống lớn thảo dược tuỳ tiện để lên trên bàn cạnh lò, lúc đang vén tay áo chuẩn bị luyện thuốc thì Nhất Diệp bỗng cau mày, dùng gương mặt đáng thương nhìn về phía Vũ Quân.

"Sao vậy?" Vũ Quân buồn bực nói.

"Em quên mất bây giờ em không có lửa" Nhất Diệp đáng thương nháy mắt.

Lửa luyện thuốc chia làm hai loại, loại thứ nhất là lửa do tu giả dùng linh lực của mình hoá thành, loại này thì tu sĩ với tu vi Nguyên Anh trở lên mới có thể làm ra, mà tu vi Nhất Diệp thì còn lâu mới tới. Loại thứ hai là mượn lửa (dị hoả) của trời đất, tu sĩ của rất nhiều môn phái dùng lửa này để luyện thuốc, thậm chí tu sĩ may mắn còn có thể thuần hoá dị hoả thành của mình.

Vũ Quân hiểu rõ, giơ tay niệm pháp quyết, một ngọn lửa màu tím thản nhiên xuất hiện trong lò luyện đan.

"Cảm ơn chồng" Nhất Diệp vui vẻ xoay người bắt đầu bỏ thảo dược vô.

Vì vậy Nhất Diệp phí phạm của trời luyện sinh cơ đan cấp 3 bằng lò luyện đan có chất lượng cao nhất giới tu tiên và lửa từ cao thủ đệ nhất giới tu tiên Vũ Thiên Huyền.

Vũ Quân điều chỉnh ngọn lửa lớn nhỏ theo yêu cầu của Nhất Diệp, đến khi một mùi hương thấm vào ruột gan tràn khắp khu nhà thì Vũ Quân biết thuốc đã luyện thành công.

Nhất Diệp mở lò ra, nhìn thấy bên trong là một trăm viên sinh cơ đan tròn tròn, màu sắc xinh đẹp thì vui vẻ lấy một cái bình sứ ra đựng.

"Chồng ơi, chúng ta luyện thêm một lò nữa đi" Nhất Diệp cất hết thuốc trong lò đi rồi nói.

Vũ Quân cũng không có ý kiến gì, quen thuộc đốt lửa phối hợp luyện một lò thuốc khác với Nhất Diệp.

Nhất Diệp lần nữa mở lò ra, bên trong lại xuất hiện một trăm viên thuốc cực phẩm, tốc độ luyện đan như vậy cộng với xác suất thành công cao đến chóng mặt làm cho người có kiến thức rộng rãi như Vũ Quân cũng có chút kinh ngạc với thiên phú luyện thuốc của vợ mình.

"Cửu Liên chân quân nói không sai, nếu tu vi của vợ cao hơn thì nhất định sẽ là đại sư luyện thuốc" Vũ Quân khen.

"Không phải mới nói là sẽ không khen nhau nữa sao?" Nhất Diệp đỏ mặt nói.

"Vợ, anh nói lời thật lòng đó" Vũ Quân bất đắc dĩ nói.

"Vâng..." Tròng mắt Nhất Diệp chuyển động, cố ý nói, "Nhưng nếu chồng khen em thì em sẽ ngại".

"Vậy..." Vũ Quân có chút bối rối, sao tự nhiên hôm nay da mặt vợ mình lại mỏng vậy chứ.

"Hay là..." Nhất Diệp đỏ mặt nói.

"Hay là làm sao?" Vũ Quân hỏi.

"Sau này nếu chồng muốn khen thì cứ khen em xinh đẹp là được. Chồng khen em xinh đẹp thì em sẽ không ngại" Nhất Diệp xoắn xoắn ngón tay, khuôn mặt đỏ chói. Trong lòng thì không ngừng phỉ nhổ bản thân, Hoa Nhất Diệp, mặt ngươi thật sự quá dày".

"Được".

"Hi..." Nhất Diệp ngẩng đầu.

"Hôm nay vợ đặc biệt xinh đẹp" Vũ Quân giả vờ không hiểu suy tính của Nhất Diệp, thật lòng khen.

Thỉnh thoảng cứ như vậy thì chắc không nổi da gà nữa mà bị bệnh tim luôn mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play