Editor: Yuri Ilukh

Ba người tới quán ăn ăn cơm trưa, bây giờ Nhất Diệp đang kéo Bạch Vũ, người ôm chân bàn mãi không buông, ra ngoài.

"Nhất Diệp, chị là đồ quỷ hẹp hòi chỉ cho em ăn có vài món ăn" Bạch Vũ vừa bị Nhất Diệp xách lỗ tai vừa hét.

"Trước khi xuống đây chị đã dặn những gì, em đều quên hết rồi hả. Đã bảo với em đây là trần gian, em không được biểu hiện đặc biệt quá" Nhất Diệp nói.

"Em chỉ ăn cơm thôi, làm gì có cái gì đặc biệt?" Bạch Vũ bĩu môi không phục nói.

"Một mình em gọi mấy chục món đồ ăn, người bình thường sẽ ăn vậy à? Ăn hết sao?" Nhất Diệp mắng.

"Em có thể ăn hết, sau đó dùng pháp thuật làm tiêu hết đồ ăn"

Nhất Diệp không nhịn nổi đánh Bạch Vũ một cái, "Đã bảo là không được dùng pháp thuật, không được dùng pháp thuật"

Nhất Diệp thấy Bạch Vũ không nói gì nhưng tròng mắt đảo liên tục thì không yên tâm, vì vậy chuyển hướng qua Vũ Quân xin giúp đỡ, "Chồng ơi, anh có cách nào phong bế tu vi của Bạch Vũ không?"

"A, Nhất Diệp, chị quá xấu tính" Bạch Vũ nghe Nhất Diệp nói thì thề thốt, "Sau này em sẽ không gọi nhiều như vậy nữa"

"Chồng ơi?" Nhất Diệp hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của Bạch Vũ, tràn đầy tin tưởng nhìn về phía chồng mình.

"Có" Vũ Quân không làm vợ mình thất vọng, anh giơ tay vẽ một hoa văn phức tạp trên không trung rồi hoá nó thành ánh sáng bay vào giữa trán Bạch Vũ.

Bạch Vũ chỉ cảm thấy tu vi của mình giống như bị thứ gì đó khoá lại, không thể vận động linh lực được, thì lập tức oa oa hét lớn, "Sao anh có thể làm vậy, nếu em gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

"Không sao" Vũ Quân nhàn nhạt cười, "Nếu em gặp nguy hiểm thì phong ấn sẽ tự giải trừ"

Nhất Diệp đi tới trấn an đứa nhỏ trước mặt, "Chúng ta muốn sống ở đây tận một năm, mỗi ngày đều ăn 3 bữa, ngày nào em cũng ăn thì chắc chắn sẽ nếm qua được hết tất cả các loại đồ ăn"

"Hừ" Bạch Vũ vẫn có chút tức giận, xoay người không để ý đến Nhất Diệp.

Nhất Diệp biết rắn nhỏ tham ăn nên buổi tối dẫn nó ra ngoài ăn món ngon thì lại như chưa có chuyện gì xảy ra thôi.

"Chồng ơi, chúng ta mua một căn nhà ở đây đi" Nếu muốn ở đây một năm thì trước tiên phải tìm được chỗ cư trú.

Vũ Quân tuy đã tu hành rất lâu nhưng lại không biết chút gì về chuyện phàm thế, do đó Nhất Diệp nói gì thì anh sẽ làm đó.

Tiền lưu thông trong thế giới tu giả là linh thạch chứa linh khí, còn ở trần gian mọi người sử dụng vàng bạc để giao thương, mà vàng bạc đối với tu giả chỉ như cục đá ven đường. Đương nhiên chuyện này không đúng với Nhất Diệp, cô là một người vô cùng yêu thích vàng bạc châu báu.

Nhất Diệp tìm một người mô giới mua giúp cô 1 căn nhà ở khu vực phồn hoa nhất Phàn Thành. Theo như lời giới thiệu của người mô giới thì chủ cũ của căn nhà này là một vị hoạ sĩ có tiếng, sân nhà được bố trí hết sức lịch sự và tao nhã, bên trong con có nhiều loại hoa quý, vì giá nhà tương đối cao nên vẫn tồn kho đến tận bây giờ.

Nhất Diệp nhìn tới nhìn lui căn nhà, cảm thấy vô cùng hài lòng nên sảng khoái trả tiền, lại cho người mô giới một lượng bạc coi như tiền mô giới, làm cho người ta vui vẻ nói không ít lời chúc cát tường rồi mới ngàn ân vạn tạ rời đi.

"Diệp Tử, Diệp Tử, cái hậu viện này không tệ, sau này em sẽ ở đây nhé" Người mô giới vừa đi thì Tiểu đằng yêu vẫn luôn trốn trong tóc Nhất Diệp lập tức vui vẻ bay về phía núi giả ở hậu viện, ánh sáng loé lên hoá ra bản thể, những cành lá tươi xanh to lớn che phủ cả cái hậu viện.

Nhất Diệp nhìn cái hậu viện lúc nãy còn gọn gàng tao nhã, phút chốc đã bị cành lá rậm rạp của Tiểu đằng yêu che kín thì cô cảm thấy như đi vào nhà ma.

"Em có thể thu nhỏ lại một chút không hả, ít nhất cũng phải chừa lại đường đi chứ" Nhất Diệp đá đá cái cành dưới chân.

"Em đã thu nhỏ rất nhiều rồi, nếu em bung hết ra thì có thể che cả nửa cái thành này".

Nhất Diệp tưởng tượng ra hình ảnh đó thì chê: "Không ngờ em lại béo vậy"

"Em làm gì béo, đó là cành lá tốt tươi" Tiểu đằng yêu biết béo không phải là từ tốt đẹp gì.

"Dù sao cũng là do ăn nhiều" Nhất Diệp cố ý trêu Tiểu đằng yêu.

"Chờ em hoá hình thì chị nhìn xem có béo không nhá"

"Em mà có thể hoá hình sao?"

Tiểu Bạch Vũ còn buồn bã vì Nhất Diệp phong ấn tu vi của nó nên ngồi bên cạnh giận dỗi, Vũ Quân đứng bên mỉm cười nhìn một người một cây đấu võ mồm. Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua làm bay sợi tóc bên tai Vũ Quân, Vũ Quân nhăn mày nhìn về phía đông.

"Vợ ơi" Vũ Quân bỗng lên tiếng.

"Dạ" Nghe được tiếng chồng gọi, Nhất Diệp lập tức bỏ Tiểu đằng yêu lại chạy về bên cạnh Vũ Quân, "Chồng gọi em à?"

"Anh phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi" Vũ Quân nói.

"Anh đi ra ngoài làm gì?"

"Đi gặp chủ nhân của chỗ này một chút" Vũ Quân nói xong thì tạo lá chắn, giấu mình bay về hướng đông.

Tiểu Bạch Vũ thấy Vũ Quân bỗng nhiên bay đi thì có chút tức giận chạy tới hỏi Nhất Diệp, "Tại sao chồng chị có thể dùng pháp thuật còn em thì không thể?"

"Vì chồng chị biết kiểm soát" Nhất Diệp giải thích.

Tiểu Bạch Vũ không tin lời Nhất Diệp, hừ lạnh một cái rồi nói, "Chắc chắn là vì chị muốn xoxo với anh ấy nên mới cố ý nịnh anh ấy"

Nhất Diệp không tin nổi những lời mình vừa nghe, chuyện xấu hổ như thế mà có thể tuỳ tiện nói ra vậy sao? Nếu người chồng trong sáng của cô không cẩn thận nghe được thì phải làm sao?

"Em nói bậy gì đó?" Nhất Diệp nhìn trái nhìn phải không tìm được thứ gì làm vũ khí, cuối cùng dứt khoát móc một thanh kiếm trong túi càn khôn ra đuổi Tiểu Bạch Vũ chạy khắp sân.

Vũ Quân bay tới phía đông mất chỉ mấy phút, sau đó hạ xuống ở một nơi linh khí dồi dào nhất.

"Vãn bối là Phong Hoà sơn Vũ Thiên Huyền xin bái kiến tiền bối" Vũ Quân chắp tay hành lễ với vách đá cao ngất.

Linh khí xung quanh hơi động, trên vách đá trơn nhẵn bỗng lộ ra một cái cửa hang to, một con hổ trắng có thân hình to lớn toả ra ánh sáng nhàn nhạt đi từ trong đó ra.

"Ta cảm nhận được có sức mạnh của đạo tu cấp cao dừng lại ở Phàn Thành nên mới mạo muội truyền tin đến cậu" Âm thanh uy nghiêm của Bạch Hổ vang lên, "Có thể nói cho tôi biết mục đích đến đây của cậu không?"

"Tiền bối là thần thú bảo hộ nơi này hả?" Vũ Quân cảm nhận được sức mạnh uy áp to lớn của Bạch Hổ, giọng nói lại có thêm vài phần cung kính.

"Tôi đã đồng ý với một người là sẽ bảo vệ Phàn Thành ngàn năm yên ổn" Bạch Hổ trả lời.

"Ra là vậy" Vũ Quân bừng tỉnh gật đầu, sau đó trả lời, "Tiền bối không cần lo lắng, tôi dừng chân ở Phàn Thành là vì vợ tôi thích cảnh đẹp ở đây, muốn sống ở đây một thời gian để trải nghiệm cuộc sống của người thường."

"Nếu thế thì không sao, cậu về đi" Bạch Hổ nghe xong thì trả lời.

"Làm phiền tiền bối rồi" Vũ Quân hành lễ rồi xoay người bay đi, nhưng khi vừa điều động linh lực thì Bạch Hổ bỗng bắn một tia linh lực ngăn cản pháp thuật của anh.

"Ý tiền bối là gì?" Vũ Quân nhăn mày, có chút phòng bị nhìn về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ trừng đôi mắt ánh vàng của mình rồi đi từng bước về phía Vũ Quân, giống như cảm nhân được gì đó, Bạch Hổ ngẩng đầu hỏi: "Cậu là đời sau của người và yêu kết hợp hả?"

Trong mắt Vũ Quân hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tiền bối có thể nhìn ra sao?"

"Trong cơ thể cậu có một cái phong ấn rất mạnh, hoàn toàn phong ấn sức mạnh yêu tộc trong người cậu. Hình như gần đây phong ấn bị thứ gì đó tác động tạo ra khe hở nên lúc nãy khi cậu sử dụng linh lực làm tôi cảm nhận được một chút" Bạch Hổ nói.

Vũ Quân không tự giác nhớ tới viên lôi viêm châu mấy hôm trước.

"Cậu là nhân tu có tư chất không tồi. Nhân tu là con cưng của Thiên đạo, tu luyện dễ hơn Yêu tộc rất nhiều". Bạch Hổ nói, "Phong ấn này khiến cho cậu có thể tu luyện giống như người bình thường nhưng lại không thể qua được mắt Thiên Đạo, chắc là cậu không thể phi thăng đúng không".

Vũ Quân nghe xong thì hoảng sợ trong lòng, đây thật sự là nguyên nhân anh mãi không thể phi thăng, chuyện này lúc Cửu Liên chân quân phi thăng truyền dẫn Thiên Đạo cho anh nên anh mới biết. Không ngờ Bạch Hổ tiền bối lại có thể nói toạc ra như vậy.

"Nhờ tiền bối chỉ giáo thêm" Thái độ Vũ Quân lại thêm cung kính.

"Tôi cảm nhận được hơi thở của Lôi Viêm Thần Điểu trên người cậu, dòng máu yêu tộc trong người cậu chính là Lôi Viêm Thần Điểu hả?" Bạch Hổ hỏi.

"Đúng vậy".

Hôm đó, chân ý của Thiên Đạo giáng xuống chỉ có một câu: Lôi Viêm Thần Điểu, bây giờ chưa đến lúc cậu phi thăng. Cũng là lúc đó Vũ Quân mới biết được một sức mạnh khác trong người cậu là Lôi Viêm Thần Điểu, nhưng 3000 năm qua sống trên đời anh chưa từng nghe thấy có loại yêu tộc này.

Hơn 3000 năm trước, Vũ Quân vẫn là một đứa trẻ bị bỏ lại ở núi Phong Hoà, có duyên được sư phụ nhận nuôi. Vì có tư chất ưu tú nên tốc độ tu luyện nhanh hơn mọi người rất nhiều, từ đầu đến cuối Vũ Quân đều nghĩ mình là một nhân tu bình thường. Đến khi bước vào Hoá Thần hậu kỳ thì anh bỗng cảm nhận được trong cơ thể mình giống như còn phong ấn một sức mạnh khác.

Rồi hơn ngàn năm sau, dù cho anh có tìm kiếm phương pháp hoá giải nào thì cũng không thể giải trừ phong ấn, rơi vào bước đường cùng nên anh mới đi tìm Cửu Liên chân quân nhờ truyền dẫn Thiên Đạo.

"Lôi Viêm Thần Điểu không phải yêu tộc tồn tại ở thế giới này" Bạch Hổ nói.

"Ý tiền bối là gì?" Vũ Quân hỏi.

"Lôi Viêm Thần Điểu là đại yêu thượng cổ, có khả năng khống chế sét, có thể che chắn lôi kiếp, có thể hỗ trợ người khác độ kiếp phi thăng" Bạch Hổ nói, "Lôi Viêm Thần Điểu từ khi sinh ra đã có tu vi rất mạnh, vừa ra khỏi trứng đã là Hoá Thần hậu kỳ, lịch kiếp 1 lần sẽ hoá thành hình người cho nên không có khả năng lớn lên ở đại lục tu tiên".

Bây giờ Vũ Quân đang ở đại lục tu tiên, tu giả chỉ cần tu tới Hoá Thần hậu kỳ thì có thể lịch kiếp phi thăng, cho nên Lôi Viêm Thần Điểu vừa sinh đã ở Hoá Thần hậu kỳ thì không thể tồn tại ở đây.

"Vậy sao tôi lại ở đây?" Vũ Quân khó hiểu hỏi.

"Sức mạnh yêu tộc của cậu bị phong ấn cho nên từ lúc sinh ra cậu chỉ là một người thường không có tu vi" Bạch Hổ giải thích, "Còn chuyện sao cậu lại xuất hiện ở đây thì tôi không biết"

"Ý ngài nói là tôi đến từ thượng giới?" Vũ Quân không tin nổi hỏi.

"Ở đại lục này không thể tồn tại Lôi Viêm Thần Điểu" Bạch Hổ nói.

Vũ Quân nhìn lên bầu trời, tâm trạng kích động, hận không thể lập tức phi thăng lên đó tìm kiếm nguyên nhân, "Tiền bối, vậy thì làm sao tôi mới có thể phi thăng".

"Tu vi nhân tộc của cậu như vậy là đã đủ rồi, cho nên chỉ cần cởi bỏ phong ấn, phóng thích yêu lực thuộc về Lôi Viêm Thần Điểu thì Thiên Đạo sẽ tiếp nhận cậu" Bạch Hổ nói xong thì nhìn trời, "Trời sắp tối rồi, cậu về đi"

"Cảm ơn tiền bối"

Vũ Quân không nghi ngờ lời Bạch Hổ nói chút nào, vì ánh sáng chói loá toả ra quanh thân Bạch Hổ là Thiên đạo công đức. Tu giả làm chuyện vô cùng tốt nào đó được Thiên Đạo tán thành mới có thể nhận được đại công đức như vậy.

Hơn nữa Vũ Quân thấy tu vi của mình ở đại lục tu tiên này ít người có thể với tới, nhưng khi đứng trước mặt Bạch Hổ thì anh lại cảm nhận được sự áp chế rất mạnh.

Vũ Quân đoán có lẽ Bạch Hổ là chủ nhân trong truyền thuyết của thế giới nhỏ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play