Thật ra đối với chuyện xưa của Sầm gia, Quý Minh Thư biết rất ít, đến
năm cấp hai mới vô tình biết được, Sầm Sâm có thân thế khá ly kỳ cẩu
huyết.
Anh cùng Sầm Dương, lúc sinh ra bị ôm nhầm.
Cụ thể là khi mới sinh bị ôm nhầm thế nào rồi đến khi 7, 8 tuổi mới phát hiện thì Quý Minh Thư cũng không rõ, cô chỉ nhớ rõ khi mới biết chuyện
này, cảm giác đầu tiên là vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì một ngày trước khi biết truyện, học sinh cấp hai bé Thư vừa mới
đọc một quyển truyện ngôn tình tiểu thư nhà giàu bị bảo mẫu cố ý tráo
đổi, nữ chính mới là tiểu thư thật.
Đọc xong, cô liền tự động tưởng tượng mình chính là cô tiểu thư giả,
trong đầu còn liên tưởng: Có phải mình bị ôm sai không, chờ sau này khi
cô kết hôn sẽ có một con vịt xấu xí đến muốn cùng cô đoạt lại thân phận, cướp cả chồng mình, sau đó mình sẽ bị rơi vào kết cục thê thảm không có tình cũng chẳng có tiền.
Cảm giác sau đó chính là, Sầm Sâm thật đúng là vô cùng vô cùng đáng ghét!
Nghe nói ban đầu Sầm gia định như này: Bọn họ muốn đem Sầm Sâm trở về
nhận tổ quy tông, còn Sầm Dương, dù sao cũng đã nuôi nấng nhiều năm như
vậy, tình cảm vẫn còn, vậy thì cứ coi như con nhà mình là nuôi dưỡng.
Hai người có thể làm anh em bạn bè, dù sao Sầm gia cũng chẳng thiếu chút tiền nuôi thêm một đứa trẻ này.
Nhưng không ai ngờ tới, Sầm Sâm thế mà lại không đồng ý.
Anh tuy tuổi còn nhỏ nhưng thái độ đã vô cùng quyết liệt, trực tiếp
thẳng thắn nói: Muốn anh trở về Sầm gia thì Sầm Dương nhất định phải đi.
Sầm gia là gia tộc vô cùng truyền thống, bề ngoài nhìn có vẻ hòa thuận,
nhưng thực tế bên trong trọng nam khinh nữ, trọng dòng chính khinh dòng
thứ đều có đủ, càng không nói đến phân biệt người thân huyết mạch.
Cho nên khi Sầm gia phải đứng trước việc lựa chọn, chắc chắn họ sẽ thỏa
mãn yêu cầu của thái tử thật Sầm Sâm, về cơ bản là không phản đối gì,
trực tiếp tuyên án lưu đày đối với Sầm Dương.
Sầm Dương bị đóng gói đưa về An gia ở Tinh thành, Sầm gia trả lại cho An gia một khoản tiền lớn gọi là phí nuôi dưỡng, bảo bọn họ xuất ngoại,
trước khi trưởng thành không được đặt chân về Tinh thành và đế đô nửa
bước. Từ đó về sau, Kinh Kiến Sầm gia cũng chỉ có một Sầm Sâm, không ai
được phép nhắc đến Sầm Dương.
Lúc đó Quý Minh Thư cảm thấy, anh ta về thì cũng tùy đi, tại sao một hai lại bắt anh Sầm Dương phải rời đi? Thì ra anh Sầm Dương không phải đi
du học mà là bị cái con vịt xấu xí phiên bản giới tính nam này bức đi
rồi.
Con vịt xấu xí này cũng là người tãn nhẫn độc ác thật, tuổi nhỏ như thế đã tàn nhẫn thì lớn lên sẽ thành như thế nào chứ.
Cô thật tình mà đồng cảm với Sầm Dương, cứ như thể bản thân mình cũng bị như vậy, cũng thật lòng mà chán ghét "người ác" tảng băng di động ít
nói Sầm Sâm, đây cũng có thể coi là lý do cho việc Quý Minh Thư tuổi dậy thì luôn tìm cách đối đầu với Sầm Sâm.
Chẳng qua khi trưởng thành, chút tình nghĩa khi còn nhỏ này của Quý Minh Thư đối với Sầm Dương cũng dần rơi vào quên lãng, cô cũng dần dần đứng ở góc độ của Sầm Sâm mà nhìn nhận vấn đề.
Thật ra từ đầu đến cuối, anh đều không sai, ai cũng không có tư cách đứng xem kịch, còn dạy anh phải hào phóng rộng lượng.
-
Chiếc Maybach quay đầu từ sân bay, một đường hướng đến khu chung cư giáo viên đại học Tinh thành.
Càng đến gần đại học Tinh thành, Quý Minh Thư càng khẩn trương, cô chút
chút là giơ gương lên kiểm tra lớp trang điểm, tóc cũng chải lại mượt
mà.
Trước khi xuống xe, cô còn đổi thành một màu son mộc mạc, lại lấy một
chiếc áo khoác từ cốp xe khoác lên, dù sao cả người đều có bộ dáng chuẩn bị tiếp đón quân địch, so với Sầm Sâm còn khẩn trương hơn.
Không có cách nào khác, cô không có mẹ chồng, Sầm Viễn Triều thân thể
lại không tốt, hiện tại phần lớn thời gian đều tĩnh dưỡng trong bệnh
viện, không cho ai thăm hỏi. Cho nên cô cũng chưa từng thực sự phải đi
gặp mặt trưởng bối bên nhà chồng.
Bố mẹ An đã nuôi dưỡng Sầm Sâm nhiều năm, cùng anh vượt qua thời kì thơ
ấu đơn thuần nhất trong cuộc đời, bỗng nhiên phải cắt đứt liên lạc không cho gặp mặt, chắc chắn cũng có chút tình cảm.
Nói tình lý thì, đây cũng có thể coi như một nửa bố mẹ chồng của cô rồi. Hơn nữa hai người đều là giáo viên đại học Tinh thành, cô thân là một
nửa con dâu lần đầu gặp mặt, đúng là có chút lo lắng.
-
Quý Minh Thư chỉ lo bản thân mình khẩn trương, cả quãng đường cũng không phát hiện ra Sầm Sâm quá mức trầm mặc.
Đứng ở cửa khu chung cư cũ kỹ này, cô chỉnh sửa bề ngoài lần cuối, lôi
nhẫn cưới từ trong túi tự đeo lên, lại thân mật khoác tay Sầm Sâm, làm
ra vẻ con dâu nhỏ thập nhị tứ hiếu hiền lương thục đức.
Chẳng qua nàng dâu nhỏ nhị thập tứ hiếu này ngay từ bước lên cầu thang đã bị làm khó.
Khu chung cư dành cho giáo viên này cũng đã nhiều năm, không có thang
máy thì thôi, đến cầu thang bộ cũng chật hẹp, mỗi bậc còn rất cao.
Quý Minh Thư còn đang mang đôi giày gót nhọn CL* blingbling, bình thường đi lên tầng hai đã mệt chết, mà An gia, lại ở tận tầng sáu xa xôi không thể với tới :)
Chỉ mới đến tầng bai, Quý Minh Thư đang sống sờ sờ lại muốn đem bản thân thành một con cá mặn chỉ biết thở dốc, cô bám lấy Sầm Sâm, một bước
cũng không chịu đi, rất giống một tuyển thủ ăn vạ chuyên nghiệp, chỉ
cách đường cái 10m mà có thể nằm hôn mê tại chỗ cầu được ôm.
Sầm Sâm nhìn cô một cái, không nói chuyện, chỉ đi xuống dưới hai bậc, thân thể hơi cúi xuống, thấp giọng nói: "Lên đi."
Quý Minh Thư: "?"
Cô xoa cẳng chân, còn cảm thấy không thể tin nổi, tên thối này lại bỗng nhiên có nhân tính.
Dọc đường đi lên tầng sáu, leo từ trên lưng Sầm Sâm xuống, Quý Minh Thư
lặng lẽ quan sát: Cũng thật kỳ lạ, ngày thường không thấy anh ta rèn
luyện thân thể bao giờ, hôm nay cõng một người đi lên tầng sáu như vậy
mà không thấy anh ta thở dốc.
Anh âm thầm uống lén canxi hay sao?
Không, nhất định là bởi vì cô trong ngoài như một, thân nhẹ như chim hoàng yến.
Khu chung cư cũ như vậy cách âm chắc chắn không tốt, hai người lúc này
vừa mới lên tầng, bên phải đã vang lên tiếng kẽo kẹt từ cửa chống trộm
đã cũ kĩ.
Một khuôn mặt thanh tú lộ ra khỏi cửa, "Xin hỏi là anh.. Sầm, anh Sầm Sâm đúng không ạ?"
Cô gái khoảng 19 20 tuổi, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, mặt mộc, có bộ dáng của một nữ sinh viên mộc mạc thanh thuần.
Sầm Sâm hơi giật mình, ngay sau đó lại trở lại như bình thường, gật đầu "Ừ" một tiếng.
Cô gái nhìn Sầm Sâm, nửa ngày không dời mắt đi, sau đó nhìn về Quý Minh Thư đứng phía sau, càng ngẩn người ra.
Cô chưa từng gặp ai ngoài đời lại xinh đẹp đến vậy, quá đẹp, cả người
giống như sáng bừng lên, đứng ở đâu làm cho cả tầng chở nên quý giá.
Cô gái ngây ngốc một hồi, mãi sau mới lắp bắp dẫn hai người vào nhà.
Căn nhà này khoảng 140m2, đã là căn hộ lớn nhất khu chung cư giáo viên
này, điều này còn dựa vào việc bố mẹ An là vợ chồng công nhân viên lâu
năm mới có tư cách lấy được căn hộ to như vậy.
Nhưng, giống như một người nổi tiếng từng nói, kim cương dưới 1 carat
đều là vụn kim cương, trong khái niệm của Quý Minh Thư, căn nhà dưới
300m2 chỉ là căn nhà rách nát.
Bước vào phòng, cô đã bị hơi thở của năm tháng cùng không gian chật hẹp
làm cho luống cuống chân tay, về cơ bản là không biết nên dừng chân ở
chỗ nào.
Cô đưa mắt mong chờ nhìn về phía Sầm Sâm, Sầm Sâm lại không để ý đến cô, ánh mắt anh lướt qua từng đồ vật trong căn nhà một cách lưu luyến, lại
có vẻ ôn nhu khác ngày thường.
Em gái sinh viên thanh thuần sau khi mời họ vào nhà cũng ngốc nghếch
không biết tự giới thiệu, cũng chẳng biết bưng trà rót nước, luống cuống tay chân mà vào phòng bếp tìm Trần Bích Thanh.
Chưa được bao lâu, mẹ An - Trần Bích Thanh thân mang tạp dề, đầu hai thứ tóc đã vội vã chạy ra từ phòng bếp.
Trần Bích Thanh thời trẻ chắc chắn là một mĩ nhân, có thể còn mang cả
khí chất văn thơ ưu tú, mặc dù chỉ mặc quần áo bình thường còn đeo cả
tạp dề, nhưng trên người mang một loại khí chất tao nhã. Có điều nhìn
không giống một Hoa kiều đã di dân mười mấy năm, nhìn có chút tang
thương.
Chung cư cũ tro bụi rất nhiều, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bụi
bặm bị soi sáng thành từng mảng lớn, bồng bềnh trên không trung, yên
lặng bất động.
Chung cư cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy hút mùi mơ hồ truyền đến từ phòng bếp.
Trần Bích Thanh đứng cách Sầm Sâm ba bốn mét, dường như khi nhìn thấy anh là khóe mắt đỏ hoe.
Ngay sau đó, bà che miệng lại, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Sầm Sâm, nước mắt liền chảy xuống từng hàng.
Không biết tại sao mà trong nháy mắt đó, trong lòng của Quý Minh Thư dường như bị ai đó bóp một cái.
Điều này rất lạ, cô là người xem phim bi còn có thể hi hi ha ha soi bug, nhưng bỗng nhiên cô lại cảm thấy, nếu cô có một người mẹ yêu thương
mình, thì ánh mắt của bà chắc cũng giống như ánh mắt của Trần Bích
Thanh.
Sầm Sâm, cô nhìn đến Sầm Sâm.
Không có biểu cảm.
Đối diện với người mình đã gọi mẹ bảy tám năm, anh thế mà lại cứ như vậy, khuôn mặt vô cảm.
Cô cảm thấy đời này e là rất khó nhìn được mấy cảm xúc dư thừa được thể hiện trên mặt của Sầm Sâm.
-
Thời điểm trên bàn cơm lúc 12h, Quý Minh Thư vẫn không thấy Sầm Dương đã nhiêu năm chưa gặp, còn có bố An nữa. Bốn góc của chiếc bàn ăn cũng chủ có Trần Bích Thanh, Sầm Sâm cùng với cô, cả cả em gái Sầm Sâm là An
Ninh.
Thời điểm Sầm Sâm rời đi, An Ninh mới chỉ có một tuổi, vẫn là một em bé, hai người cũng không có quá nhiều tình cảm anh em, tự nhiên không có
lời nào để nói. Sầm Sâm vốn trầm tính, Trần Bích Thanh lại luôn nghẹn
ngạo, chỉ có thể thông qua việc không ngừng gắp đồ ăn để rời sự chú ý
đi, vì thế trọng trách khuấy động không khí đặt lên người của Quý Minh
Thư.
Quý Minh Thư như đứng trên lửa, như ngồi trên than, cô không biết nên
xưng hô như thế nào với Trần Bích Thanh, vốn nên gọi theo Sầm Sâm, nhưng Sầm Sâm từ đầu đến cuối đều không gọi, vậy nói mấy chuyện gần đây cũng
không thích hợp, trực giác nói với cô rằng, bố An hay Sầm Dương đều
không thể hỏi đến, cô thậm chí còn cảm thấy hỏi việc An Ninh đang học ở
đâu không chừng cũng dẫm phải một quả bom.
Một khi đã như vậy, trước mắt cũng chỉ có thể nói chuyện đồ ăn trên bàn.
"Món ngó sen rán này rất ngon nha, con chưa từng ăn bao giờ đó."
- - đó là bởi vì cô trước giờ chưa từng ăn đồ chiên rán.
"Món rau xanh này cũng rất mới mẻ, còn rất thơm nữa."
- - đó là bởi vì dùng mỡ heo xào, cô thường ngày tuyệt đối không chạm
vào loại thực phẩm như mỡ heo này, chính là sát thủ cân nặng đó.
"Món cá này cũng rất mềm nha.."
Quý Minh Thư vì dùng hành động thực tế để khen món cá này, gắp một miếng rất lớn rồi nuốt xuống.
Giây tiếp theo: "Khụ! Khụ khụ!"
Cô bỗng nắm lấy cánh tay Sầm Sâm cánh tay, lại chỉ vào cổ họng của mình, ho đến đỏ cả mặt.
Trần Bích Thanh: "Làm sao vậy, bị nghẹn sao?"
An Ninh: "Chị dâu có sao không ạ, chị nuốt một miếng cơm đi, dùng sức một chút."
Quý Minh Thư tin tưởng lời xúi giục của con bé, thật sự nuốt rất mạnh,
kết quả mà thiếu chút nữa đau đến nỗi muốn tạm biệt cuộc đời.
Trần Bích Thanh lại vội vàng đứng dậy, "Để cô* đi lấy dấm cho con."
(*) mình để tạm là cô vì mình cũng không biết nên dùng xưng hô như nào cho đúng, trong tiếng trung thì chỉ có You với I thôi.
Một bát dấm đặt cách xuống bàn, Quý Minh Thư nuốt hai ngụm, nuốt đến khi xương cá mềm ra, nhìn ba người đứng xung quanh, bên tai còn vang lên
tiếng hỏi han liên tục, cô lại cảm thấy vui mừng.
Vì bầu không khí sinh động này, cô đây đã phải trả giá rất nhiều đó.
Sầm thị Sâm Sâm, bây giờ anh đang nợ tôi một chiếc tàu sân bay đấy :)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT