Dù chỉ có vài giây, Quý Minh Thư hoàn toàn không hiểu Cốc Khai Dương đang nói gì.
Cái tên "Trương Bảo Xu" này, cũng chỉ có từ đồng âm "Xu" ở cuối câu để lại ấn tượng cho cô.
"Cái gì? Ai ở cùng Sầm Sâm cơ?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Quý Minh Thư liền nhớ lại từ mà Cốc Khai Dương dùng -- đứa con gái không biết xấu hổ.
Mặt cô bỗng ngẩn ra, rồi sau đó không nói một câu, lấy điện thoải mở Weibo lên.
Chuyện này bên ngoài chưa lộ ra, trên trang đầu cũng không thấy tin tức, hơn nữa Trương Bảo Xu cùng lắm cũng chỉ tính là minh tinh tuyến 4 tuyến 5, nếu không tiêu tiền mua hot search thì cũng không ai rảnh đến mức
chủ động quan tâm đời sống tình cảm của minh tinh nhỏ như vậy.
Quý Minh Thư nhìn vào khung tìm kiếm, cũng không biết mình nên search cái gì, bỗng chốc cảm thấy mờ mịt.
Không biết từ bao giờ, cô đã ý thức được cuộc hôn nhân của mình sẽ là
cuộc hôn nhân sắp đặt? Cô nhất thời cũng không muốn đứng dậy nữa.
Cô cũng không nhớ nổi là bắt đầu từ bao giờ, những thứ bẩn thỉu xấu xa
trong giới hào môn này, trước đây thường làm cô chết lặng, nay lại trở
thành thứ tầm thường, phổ biến.
Những chuyện như vậy, thật sự có quá nhiều.
Ở nhà họ Quý, bác cả mà cô luôn tôn kính, sau lưng bao nuôi ba tình nhân nhỏ, trong đó còn có một người nhỏ hơn cô một tuổi.
Bác gái cũng chưa bao giờ quản, luôn thể hiện phong thái của vợ cả "Anh
bên ngoài có thể có cờ màu* phấp phới, nhưng cờ đỏ* trong nhà sẽ không
bao giờ ngã".
(*) Ở đây, cờ màu là tiểu tam bên ngoài, còn cờ đỏ là vợ chính thức.
Ấn tượng về cha mẹ trong cô quá mơ hồ, nên trong tiềm thức, cô cảm thấy vợ chồng hòa thuận không có quan hệ gì với tiền tài.
Sau khi lớn lên, cô tình cờ biết được, hai người sinh ra cô giống như
chỉ để chứng minh khả năng sinh đẻ không có vấn đề cho hai bên gia đình, sinh cô xong liền buông xuôi mặc kê.
Sau đó, hai người lại ngoài ý muốn mất mạng khi giả vờ yêu thương nhau
trên đường, cũng không biết có được tính là quả báo hay không.
Người bên ngoài nhìn vào, Quý Minh Thư cô sau khi bố mẹ chết trở thành
cô nhi, bác trai bác gái còn vô cùng yêu thương cô, đem cô trở thành hòn ngọc quý trên tay, đúng là kiếp trước đã tích phúc rất nhiều.
Sự thật cũng chính là như vậy, bác cả bác hai đều coi cô như con gái, từ nhỏ đến lớn, mấy người anh họ còn chưa được chiều chuộng xa xỉ như cô.
Nhưng cô cũng biết rằng, coi cô như con gái chứ không phải cô chính là
con gái, bây giờ tốt với cô, chính là yêu cầu cô lấy hôn nhân nửa đời
sau ra làm điều kiện trao đổi.
Cho nên từ lúc bắt đầu cưới Sầm Sâm, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần, hai
người sẽ không tương kính như tân, cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.
Không có quá nhiều tình cảm, nhưng lại có rất nhiều tiền, như vậy cũng coi như công bằng rồi.
Chỉ là bây giờ cô đứng ở đây, bỗng nhiên biết được tin chồng mình ngoại
tình, cũng không biết tại sao lại cảm thấy mê man, rồi lại thấy hoảng
loạn, khó chịu.
"Thư Thư, em.. em đừng khóc mà, em ngàn vạn lần đừng khóc nhé.."
Cốc Khai Dương nhẹ giọng an ủi cô, tay chân luống cuống, nói năng lộn
xộn, thấy cô sắp đứng không vững, liền vội đỡ cô ngồi xuống sofa.
Thật ra Quý Minh Thư không muốn khóc, ngồi trên sofa, theo bản năng mà
vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, vẫn là dáng ngồi ưu nhã ngày thường, chỉ có đôi mắt cô trống rỗng, tay cũng run nhẹ.
Một phút sau, cô bỗng nhiên nói: "Đưa em xem ảnh."
Cốc Khai Dương đứng im.
Quý Minh Thư: "Không sao đâu, cho em xem đi."
Cô muốn xem, nhìn thấy hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian, về điểm
này Cốc Khai Dương hiểu rất rõ, trầm mặc một lúc lâu, ngón tay cũng giật giật.
-
Tin hot lần này là một đoạn video cùng với mấy tấm ảnh, tiêu đề của tin
tức thật ra cũng không liên quan đến Sầm Sâm, nói về việc Trương Bảo Xu
đêm khuya bí mật gặp gỡ Trương Kỳ Trương công tử của Phong Trường Văn
Lữ, hai người bộ dáng thân mật, sau đó dùng cụm từ "Nghi vấn gặp gỡ yêu
đương cuồng nhiệt".
Trong đoạn tin tức còn nói về bối cảnh hùng hậu của Phong Trương Văn Lữ, kèm theo cả lịch sử tình trường đồ sộ của Trương công tử, nhưng cùng
với một đống chứng cứ, trừ tấm ảnh mờ tịt không rõ ai với ai, còn lại là mười bức ảnh liên tiếp chụp cảnh Trương Bảo Xu cùng Sầm Sâm đứng ở phía xa.
Paparazzi này nghiệp vụ trình độ cũng chả ra sao, đến cả Trương Kỳ và
Sầm Sâm còn không phân biệt được, thế mà vẫn lưu loát viết được hơn một
nghìn chữ.
Ảnh chụp tuy không rõ mặt Sầm Sâm, nhưng trên ảnh là xe của anh, trên
tay còn có nhẫn cưới và đồng hồ, cùng với sườn mặt còn đang cười và Chu
Giai Hằng đứng cách đó không xa, tất cả đều là bằng chứng rõ ràng xác
nhận thân phật của anh.
Đừng nói đến Quý Minh Thư, người cùng anh thân mật da thịt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Anh ta thế nhưng còn đang cười.
Cười với một con nhỏ minh tinh tuyến 380 đến tên cũng chưa nghe qua.
Anh ta đối với người con gái khác đều ôn nhu săn sóc thế ư? Ở trên
giường, có phải anh ta sẽ nói với đứa con gái khác về người vợ bình hoa
nhàm chán của mình hay không?
Đầu óc Quý Minh Thư như muốn nổ tung.
Việc xem ảnh, so với việc nghe được tin tức có sức ảnh hưởng hoàn toàn khác.
Phía sau còn có một đoạn video thân mật ở chung cư Trương Bảo Xu lúc 8h, Quý Minh Thư giờ đây hoàn toàn không có dũng khí để nhấn vào xem, tay
cầm điện thoại run run, cũng không biết tại sao lại có thể khống chế bản thân không ném luôn điện thoại vào vách tường.
Cô bừng tỉnh, nhớ lại thời điểm hai người kết hôn, theo yêu cầu của hai
bên gia đình, làm hôn lễ kiểu Trung Quốc mà cô không thích.
Lúc đó cứ nghĩ, đằng nào cũng không phải người mình thích, hình thức có gì quan trọng, cứ làm tạm đi.
Lúc đó cô rất tiêu sái thản nhiên, trước khi cưới còn cùng với Sầm Sâm làm ba điều quy định về cuộc sống hôn nhân.
Ba quy ước, điều thứ nhất là, hình ảnh đôi vợ chồng hạnh phúc hòa thuận
không thế bị phá vỡ, mặc kệ bên ngoài ăn chơi thế nào, nhưng vĩnh viễn
không thể làm ra những hành động vả mặt đối phương.
Lúc đó, Sầm Sâm nói lời đảm bảo rất ngắn gọn, chỉ nói hai chữ "Sẽ không", thế mà cô cũng tin.
Không nghĩ đến, chưa đầy ba năm ngắn ngủi, lời thề son sắt này bị phá vỡ.
Cũng không nghĩ đến, đến thời điểm này rồi, trong lòng cô còn cảm thấy
đau đớn, việc bị tên đàn ông xấu xa này vả mặt không chỉ làm cô cảm thấy kinh ngạc, phẫn nộ, mà còn có cảm giác đau lòng buồn bã đến hít thở
không thông. Cụ thể như thế nào, chính cô cũng không rõ.
Cốc Khai Dương thấy cô như vậy, cũng cảm thấy rất khó chịu.
Hai người quen nhau khi ở nước ngoài, cô là kiểu sinh viên nghèo, trong
nhà đập nồi bán sắt để có tiền đi học, nên không dám lơ là, mà Quý Minh
Thư là thiên chi kiêu nữ, tiểu thư nhà giàu được nuông chiều.
Thời điểm cô mới ra nước ngoài đã nghe được tin đồn trong hội du học
sinh, Quý Minh Thư để thiết kế của mình đạt hiệu quả tốt nhất đã tùy
tiện mua nhà, còn có cả tin đồn gia cảnh giàu có tám đời không thể với
tới của cô ấy.
Lúc đó, cô là một sinh viên mới chưa hiểu sự đời, thực sự đã bị shock,
hơn nữa cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc nhân vật nổi tiếng truyền kì
như vậy lại chủ động chơi với mình, càng chơi càng thân.
Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Quý Minh Thư trước nay đều là ngôi sao chói lóa trên bầu trời.
Chơi cùng Quý Minh Thư lâu như vậy, cô cảm thấy không ngờ trên đời vẫn có chuyện tốt đẹp kì diệu như vậy.
Cô không bao giờ nghĩ đến, có một ngày ngôi sao đó lại ngã xuống.
Cô trầm mặc đến bên cạnh Quý Minh Thư, định an ủi một chút.
Nhưng Quý Minh Thư không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Để em một mình một chút."
Cốc Khai Dương xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay che trán, lại vuốt mặt một cái, thở dài một hơi.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng rời phòng.
Lúc ra khỏi phòng, cô khép cửa rất nhẹ, không muốn cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng như vậy của Quý Minh Thư.
Tiên nữ như cô ấy, nên là người tỏa sáng xinh đẹp lộng lẫy.
-
"Ơ kìa, hôm nay có phải tổ các cô chụp ảnh Trương Bảo Xu cùng với EE không?"
Ở đây có Cốc Khai Dương, toàn bộ ban biên tập đều rơi vào tình trạng im
lặng, bỗng nhiên có người xông vào, điều hay thì không nói, lại còn nói
một câu như vậy.
Ngay sau đó, người đến hình như là nhớ ra chuyện gì đó, "Chẳng lẽ bởi vì Trương Bảo Xu có chuyện kia nên bị hủy à? Người đàn ông kia hình như
không phải Trương công tử, mà là Sầm tổng bên Quân Dật đúng không?"
Cô ta nhìn về phía Cốc Khai Dương, "À đúng rồi, Sầm tổng có phải chính
là chồng của cô bạn thân bạch phú mỹ của cô đúng không? Sao cô còn ngồi ở đây mà không đi an ủi cô ấy đi? Hay là mấy cô bạch phú mỹ đều có vẻ hay bị cắm sừng nhỉ?"
Ác ý vô cùng rõ ràng.
"Thạch Thanh, hôm nay tôi không rảnh để tiếp chuyện cô, tốt nhất là cô cút ra ngoài cho tôi."
Ánh mắt Cốc Khai Dương từ trên màn hình dời đi, lãnh đạm mà dừng lại trên người mới bước vào phòng, lời nói cũng rất lạnh lùng?
Ở nơi làm việc đã có nhân viên thì sẽ không bao giờ thiếu tranh cãi, Cốc Khai Dương và Thạch Thanh vừa vào tạp chí đã tranh đấu, có vẻ sẽ cạnh
tranh với nhau cả đời.
Ngày thường, Cốc Khai Dương hay đi cùng Quý Minh Thư, chỉ cần nhắc đến
công việc liền mắng Thạch Thanh vài câu, dần dần Quý Minh Thư cũng nhớ
cái tên này.
Có vài lần chạm mặt ở tạp chí, Quý Minh Thư thuận miệng diss Thạch Thanh vài lần, rằng đời này cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ ở tạp chí thời
trang nam, làm Thạch Thanh một thời gian dài bị mọi người ở đây âm thầm
cười nhạo.
Thạch Thanh bên ngoài tuy không dám làm gì Quý Minh Thư, nhưng lại ghi
thù rõ ràng, hận đến một ngày kia phải bắt Cốc Khai Dương và Quý Minh
Thư phải trả lại cô ta cả vốn lẫn lời.
Hôm nay chính là "một ngày kia" đó.
"Nói thật mà cũng không cho à? Ở đây không có người ta, cô nịnh nọt cái
gì, còn không phải chính là ôm đùi người có tiền hay sao? Lại nói chơi
thân như thế, tại sao không giới thiệu anh nào nhà giàu đẹp trai cho cô, để cô kết hôn, đường đường chính chính làm phu nhân nhà giàu? Cũng rất
nhẹ nhàng mà, chỉ cần chịu đựng mấy cái sừng cắm trên đầu, vì tiền thì
cũng có thể hi sinh mà."
Thạch Thanh nói vô cùng hăng say, sắc mặt cũng vô cùng khó khai.
Cốc Khai Dương vỗ mạnh vào bàn, thiếu chút nữa là làm rơi luôn bàn phím, tư thế như chuẩn bị xông lên đánh người, trợ lí bên cạnh liền vội vàng
kéo cô lại, còn khuyên "Chị Cốc bình tĩnh lại".
Năm nay Thạch Thanh ở tạp chí vẫn luôn bị Cốc Khai Dương chèn ép, vất vả lắm mới có cơ hội lên mặt, lời nói càng thêm khó nghe.
"Cô còn muốn đánh người đúng không? Đánh đi! Giỏi thì đến đây mà đánh này."
"Tôi nói sai điều gì, Quý Minh Thư ngày thường không phải rất kiêu ngạo
hay sao? Mắt cao hơn đầu, vênh váo hống hách chẳng phải ỷ vào ông chồng
có mấy đồng tiền dơ bẩn à? Đừng cho là tôi không biết nhé, cô ta ở Quý
gia là cái kiểu gì! Nhà họ Quý nuôi cô ta có khác gì người xưa nuôi ngựa gầy Dương Châu* không, cùng lắm chỉ là có thêm chút thân phận thôi, cao cao tại thượng cái gì không biết, cô ta dám li hôn chắc? Còn không phải đến rắm cũng chẳng dám đánh à!"
(*) "Ngựa gầy Dương Châu" : "Ngựa gầy" chỉ thân hình gầy của người phụ nữ trẻ, được nuôi dạy để làm thiếp cho người giàu.
Hai mắt Cốc Khai Dương đỏ lên, "Tránh ra! Mẹ kiếp, đừng ai cản tôi! Bà
đây hôm nay không xé xác con bitch này liền không phải họ Cốc!"
Lời nói Cốc Khai Dương còn chưa dứt, cửa văn phòng bị đẩy "toang" một cái!
Quý Minh Thư hôm nay đi một đôi giày cao gót có dây, gót giày được tỉ mỉ mài giũa có khắc tên thương hiệu, bước lên trên sàn đá cẩm thạch, đôi
giày phát ra tiếng cộp cộp, dây giày ánh lên lấp lánh vòng lên trên mắt
cá chân gầy rồi được thắt nơ lại, mang lại cảm giác tinh diễm xinh đẹp.
Cô đi trên đôi giày cao gót đi thẳng một đường đến trước mặt Thạch
Thanh, ánh mắt từ từ cúi xuống, lại giơ tay nâng cằm cô ta lên.
"Cô là cái thứ gì chứ?"
Cô tô lại son, màu son là màu đỏ thuần, hình dáng đôi môi hoàn mĩ tinh xảo, lời nói nhẹ nhàng thong thả, còn mang phần lãnh đạm.
Đúng như lời Thạch Thanh nói, đứng trước mặt là người vênh váo hung hăng.
Quý Minh Thư: "Túi là giả, nhẫn là tìm nhà thiết kế nhái theo mẫu kinh
điển của hãng T, cô không có nửa điểm tôn trọng với thiết kế như thế thì sao mà làm việc ở tạp chí được."
Bị vạch trần trong nháy mắt, Thạch Thanh trong đầu "Ong" một tiếng, vô cùng xấu hổ giận dữ;
Từ tai đến cổ dần dần nóng lên.
"Không quen nhìn tôi đúng không? Cho nên chỉ cần tôi không vừa ý cô một
chút, cô liền phải nhảy ra làm nhục tôi có phải không? Nhưng cô nhớ kĩ
rằng, Quý Minh Thư tôi có nghèo túng cũng không đến lượt cô nói ra nói
vào."
Tay đang nâng cằm Thạch Thanh của cô đột nhiên buông lỏng, như là ngại
bẩn, lại lấy tờ giấy trên bàn làm việc tùy tiền lay một chút.
Cả văn phòng chìm trong im lặng.
Quý Minh Thư lau xong tay, liền đeo kính râm, cầm lấy đồ vừa mới in ở
trong văn phòng của Cốc Khai Dương đi ra ngoài, khuôn mặt không có biểu
cảm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT