Giữa người với người có lẽ luôn có lòng tin, nhưng Quý Minh Thư cảm thấy, giữa cô và Sầm Sâm không hề có điều đó.
Đứng ở bên bàn ăn, cô nhìn Sầm Sâm thong thả ung dung ăn cơm, trong đầu
chỉ toàn là hình ảnh Sầm Sâm ở trên giường nói hai chữ "Có nhận".
- - nhận hối lộ sao? Nhận rồi thì lẽ ra không được nhắc lại sự kiện WC nam kia nữa chứ.
- - nhận hối lộ.
Bạch bạch bạch!
Sau khi làm cô xong thì lại vả mặt cô, đúng là người chồng Trung Quốc mẫu mực cần cù mộc mạc đầy cảm động mà.
Hơn nữa người chồng tốt này đang thưởng thức thành quả lao động của dưới cái nhìn chằm chằm của cô, đúng là tuyệt mỹ là :)
Nhìn Sầm Sâm ăn một lát, Quý Minh Thư nhắm mắt, có cảm giác cơn tức giận của mình có thể để dành cho cả ba bữa cơm sáng trưa tối ngày mai.
Cô không nói một lời chạy về phòng khóa cửa, nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng.
Trong không khí còn lưu lại mùi ngọt của cuộc hoan ái, cô càng lăn lộn
càng không ngủ được, nghĩ mãi cũng cảm thấy mình đã bị lừa ngủ một trận
trong cuộc hôn nhân này.
Mấy hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu cô cứ liên tục truyền đến, cuối
cùng đến khi không ngủ được nữa, đột nhiên cô ngồi dậy, định lao ra
ngoài xé xác tên tra nam lừa tình một trận.
Không ngờ khi mới mở cửa, cô liền đụng phải tên tra nam lừa tình đó đang bê một bát cơm sườn nóng hổi đứng ở cửa.
Mì sợi cũng sườn hòa quyện, màu sắc đầy mê hoặc, trên mặt còn rải ít mỡ hành*, mà quan trọng nhất là hương vị tuyệt mĩ.
(*) Nguyên tác ghi là hành lá, cơ mà mình edit lúc đang đói xong liên
tưởng đến cơm tấm sườn nướng nên chém gió ra là mỡ hành thui hehe
Quý Minh Thư nhìn chằm chằm bát cơm sườn, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhìn không chớp mắt nói: "Anh quả là người tốt."
Tinh! Phát một thẻ người tốt!
Cô cũng không đi xem cái thẻ người tốt này thể hiện cho điều gì, chỉ cảm động mà nhận lấy bát mì, bê đến ngồi trước bàn trang điểm, còn đem ghế
đến cho thêm phần đường đường chính chính.
Thời điểm Quý Minh Thư ăn cơm chính là khung cảnh đẹp, cái miệng nhỏ ăn
liên tục, toàn bộ bữa cơm đều rất yên tĩnh, không phát ra chút tiếng
động gì.
Cũng không biết cô như vậy cũng được xem là hệ quả của việc được nuôi
dạy trong danh việc, là lời giải thích hoàn hảo cho cái gọi là "Pháo tư
đúng chỗ, đình chỉ bức bức" *
(*) Chỗ này mình không hiểu lắm nên để nguyên tác, có vẻ ý tác giả là
tiền bạc đầu tư đúng chỗ thì quá chuẩn, không cần nói gì thêm
-
Giấc ngủ đêm nay rất yên.
Ngày hôm sau, 8h sáng, Chu Giai Hằng gọi điện đến rất đúng giờ, cung cấp dịch vụ báo thức cho Sầm Sâm.
Sầm Sâm nghe điện thoại xong, nằm trên giường, thong thả mà nhéo mũi.
Nhớ lại thời điểm trước kia ở Mỹ, nếu có thời gian rảnh, anh sẽ tự nấu
cơm. Thoáng cái thời gian trôi đi, nhiều năm qua bận công việc, xuống
bếp nấu cơm lúc đêm khuya như hôm qua là lần đầu tiên.
Sau khi tỉnh táo lại, anh quay đầu nhìn.
Sáng sớm mùa hè, ánh mặt trời chói lóa, thế mà Quý Minh Thư không hề phản ứng lại, yên lặng cứ như cục bột bánh đợi lên men.
Cô ngủ không ngoan, có lẽ là bởi vì Quý gia tìm cho cô rất nhiều giáo
viên, nhưng lại quên không thuê giáo viên dạy cô thế nào là tư thế ngủ
ưu nhã xứng danh danh viện.
Khi mới kết hôn, cô còn cố gắng khống chế chính mình, duy trì tư thế ngủ bình thường nhất có thể, nhưng không bao lâu sau, cô liền liên tiếp bị
lộ bản tính thật, đặc biệt là sau khi lên giường, tính phòng bị cô cực
kì thấp.
Giống như bây giờ, cả người cô cứ như bạch tuộc, dính chặt vào lồng ngực Sầm Sâm, đôi chân dài cân xứng trần trụi cũng gác lên bụng anh.
Sầm Sâm là người đàn ông bình thường, sáng sớm tỉnh lại thấy cô gái xinh đẹp gợi cảm, quần áo xộc xệch treo lên người mình như thế, rất khó để
không có phản ứng gì.
Đáng tiếc là thời gian không còn kịp nữa rồi.
Anh kéo bạch tuộc ra khỏi người, động tác cũng không có sự dịu dàng ôn nhu.
Có điều, đến khi ra khỏi cửa, anh vẫn hơi dừng lại, kéo rèm cửa để che đi ánh mặt trời chói chang.
-
Hồi trước, mỗi lần trở về từ nước ngoài, Quý Minh Thư cùng lắm chỉ ngủ
một buổi sáng là hết bị chênh lệch múi giờ, nhưng lần này, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô cảm giác đặt lưng là ngủ một mạch đến 6h tối.
Điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat.
Cô lướt nhìn vài cái, bao gồm cả tin nhắn của Tưởng Thuần từ Wechat, hỏi cô rằng buổi tối có đi tham dự tiệc sinh nhật của Trương nhị công tử
hay không.
Trương gia có hai cậu con trai, con trai lớn là Trương Kỳ, con út là Trương Lân.
Trương Kỳ và Sầm Sâm không cách nhau nhiều tuổi, đã tiếp nhận không ít
các công việc của tập đoàn, nhà bọn họ làm bên mảng du lịch, cũng qua
lại không ít với Sầm Sâm trong công việc.
Trương Lân là con lúc tuổi nhà, được người nhà yêu thương, từ bé đã kiêu căng, hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi. Quý Minh Thư cẩn thận nhìn kĩ lại, đúng là 20 tuổi.
Tuổi chẵn nha.
Quý Minh Thư kéo tin nhắn, tìm được tin mời của Trương nhị công tử, nhắn lại câu "ok".
Trương nhị công tử trả lời lại rất nhanh: "Cảm ơn chị Thư đã nể mặt!"
-
Vì bữa tiệc sinh nhật này, Trương công tử đã chuẩn bị từ sớm, anh ta
cũng linh hoạt, tiệc sinh nhật của bản thân tổ chức luôn ở Pub mà mình
chuẩn bị khai trương, cũng như làm quảng cáo cho quán luôn.
Khi Quý Minh Thư tới nơi, không khí ở Pub đã vô cùng náo nhiệt. Trương
Lân mặt mũi cũng lớn, người quen khắp Tứ Cửu thành* về cơ bản đều đến
đông đủ, còn có cả nhiều ngôi sao nhỏ không tên tuổi đến góp vui.
(*) đã chú thích ở chương 1, ám chỉ Bắc Kinh
Quý Minh Thư là do Trương nhị công tử tự mình tiếp đón.
Anh chàng họ Trương này tuổi tuy còn nhỏ, học hành cũng không đến chốn,
nhưng riêng khoản mồm mép thì vô cùng điêu luyện, vừa đến cửa tiếp đón
đã nói một tràng khen ngợi Quý Minh Thư, bên phải một câu chị gái, bên
trái lại tỏ vẻ vô cùng thân mật, may mà cậu ta không có chị ruột, không
thì thấy anh ta miệng lưỡi trơn tru như này, chắc sẽ tức đến mức muốn
chui lại vào bụng mẹ.
Những trường hợp social bên ngoài như này, chủ nhân dùng thái độ nào
tiếp khách chính là thể hiện thân phận địa vị của người đó, người có thể được Trương nhị công tử tự mình nghênh đón, cộng lại cũng chẳng có mấy
người.
Người không biết Quý Minh Thư thấy Trương nhị công tử ân cần như vậy, trong lòng cũng thêm phần kính trọng Quý Minh Thư.
Bước tới phía trước rồi ngồi xuống, một hội chị em plastic trình độ
không đến đâu nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp tiếp nối sự nghiệp nịnh bợ từ Trương nhị công tử, mấy cô nàng miệng lưỡi trơn tru, rắm cầu vồng*
cũng vang trời.
(*) đã chú thích ở chương trước, mang ý nghĩa fan khen ngợi idol, đánh rắm cũng thơm, tỏa ra ánh cầu vồng.
Quý Minh Thư cũng cho mấy cô nàng mặt mũi, nói mình đến muộn, chủ động
nâng ly lên uống, lại cùng mấy cô gái nói chuyện Haute Couture mấy hôm
trước.
Đây là trường hợp tiệc xã giao mà Quý Minh Thư quen thuộc nhất, ứng xử cũng thành thạo, thuận buồm xuôi gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT